Pages

    12/28/09

    về ngày mới đi em


    "thôi về đi em, mặc tôi với con đường xa
    em thánh thiện làm chi, tôi chỉ là giấc mơ buồn ngày qua " *
    thế là lời cuối cùng người đã nói, người đã đi về phía những giấc mơ có thật
    còn mang nỗi niềm về làm gì, ai cũng phải giẫm lên nỗi buồn mà bước về phía trước
    tôi cũng thế

    tối nay HBO chiếu lại " The dark Knight "**, không biết có ai còn nhớ
    kỷ niệm có về theo bài hát, theo bộ phim thì cũng là bình thường
    còn tôi
    vẫn thế, ổn cả rồi, giấc mơ đã thôi ám ảnh
    nỗi đau nào cũng tan dần

    cuộc sống, là những chuỗi ngày chối từ quá khứ
    thế đấy, người ta sống
    những chặng hành trình
    để rồi lãng quên

    an ủi ư, chỉ làm đoá hoa anh túc thêm rực rỡ
    thương cảm ư, chỉ làm nỗi niềm thêm sâu thẳm
    thì người hờ hững đi
    hững hờ đi
    trôi đi
    bay đi
    chiều nay hay chiều nao, đàn chim cứ bay về phía mặt trời
    nơi thế gian gọi là hoàng hôn màu đỏ
    sao người lại quay đầu

    những ngày mới, chặng đường mới, đã đến
    người đã lao đi
    xin đừng ngoái lại
    phía sau đã tan rồi

    tôi về qua phố biển thênh thang
    chiều nay vằng tiếng khóc cười
    ngoài kia ai khóc rồi cười
    ừ, thì quên
    ừ, thì đau
    ừ, thì tan

    là mơ.




    --------------------------------

    * : bài hát " dịu dàng ơi " - Lời : Lê Thiếu Nhơn & Phú Quang

    ** : phim Hiệp sỹ bóng đêm với hình minh hoạ nhân vật trong phim.

    12/24/09

    2412


    một năm trôi qua thật nhanh
    dòng người đi Noel và đi bão năm rồi vẫn còn đâu đó
    tất cả lùi xa
    len lách để về nhà
    tôi của một năm về trước
    và tôi
    của bây giờ
    có nhận ra là chính mình đã khác xưa

    ngoài kia, phố đêm se lạnh
    khắp nên giăng đèn
    người vẫn đông
    và đâu cũng là những vòng tay
    ừ, những vòng tay

    tôi cứ nuôi những kỷ niệm của tôi
    kỷ niệm vẫn đấy
    nhưng rồi sẽ nhạt hơn
    tựa như giấc mơ rồi sẽ quên lãng
    sẽ được quên lãng

    tự hỏi những ấm áp sẽ là gì giữa cuộc sống này
    đêm
    trà
    tĩnh
    lặng
    vùi
    quên

    và thôi, một năm nữa đã qua
    sắp xếp lại nào
    rồi vui

    12/11/09

    trả cho kỷ niệm


    "bắt trẻ đồng xanh"
    với khuôn mặt nghiêng nghiêng
    với màu của đêm nhập nhoà
    với cafe ngọt mật
    và với cả những im lặng yêu thương

    dẫu biết không thể
    còn tình yêu
    có thật tình yêu
    và đâu là tình
    đâu là tình - hay giản đơn như bản thân giọt nước mắt
    mà tôi ..

    mùa gió lạnh đã về, vắng rồi những cơn mưa
    không còn một lời hẹn nào nữa
    cafe đêm vẫn đen
    nụ hôn nhoè vẫn ngọt
    thế mà, chỉ như một giấc thoáng qua

    sao lại buồn đến thế
    sao không sắp xếp tất cả như những điều thật bình thường
    cô đơn nếu không đẹp thì cũng chỉ là cảm giấc thôi mà
    thôi mà
    sao người lại khóc

    lại nghe từ một người " giấc mơ đã qua bao giờ, bao giờ .."
    chỉ đơn giản ai sẽ không chọn ai trên một chặng hành trình

    thôi mà, hãy bình yên đi
    rồi cũng qua
    rồi cũng qua
    những sợi dây hi vọng chỉ mãi lạc nhau dù có gặp trong một khoảnh khoắc nào

    ai dám chắc tình không đau
    ừ, thì quên.

    ngây thơ thế, hoang mang thế
    cho một chiều thứ sáu hoang mang
    sao không tan đi như ánh sáng cuối ngày
    im lặng đi, để nghe lòng mình đắng

    lại một mình, trò chuyện với đêm
    với nỗi niềm
    nhớ

    hay tìm quên.

    trả gì đây cho những kỷ niệm
    lạc nhau rồi
    đành thôi

    12/9/09

    không có gì


    không có lý do gì để chết
    nghe nhẹ nhàng
    không có lý do gì để sống
    nghe cũng nhẹ nhàng
    tại sao tiếng chuông cửa định mệnh lại reo và tại sao Ishigami lại tìm thấy sự long lanh trong mắt của hai mẹ con người lần đầu tiên gặp mặt

    và cô đơn thì bao giờ cũng đẹp
    nhưng nỗi đau không đồng nghĩa với những gì còn lại

    đáng sợ nhất là quên lãng ( trong sự không có gì )
    quan tâm - tình cảm - ánh nhìn - nụ cười ...
    tại sao lại tình yêu
    tại sao lại quá cô đơn


    ( sau khi đọc truyện của Higashino Keigo [ hình ] )

    12/6/09

    nếu là kỷ niệm


    thời gian trôi nhanh để chỉ kịp nhìn lại
    một năm rồi nhiều năm
    hình như điều gì với tôi đều có chút ít ở lại, thành kỷ niệm
    dẫu chẳng vui, chẳng buồn

    đâu là mục tiêu hay tất cả không có gì
    chọn bắt đầu từ ngày xưa hay bắt đầu từ bao giờ
    sao nghe rỗng thế
    sao những ngày nhạt thế

    tháng 12, những cung bậc cảm xúc tấp nập ùa về
    đã cầm tay những bài hát của Natking Cole
    còn thiếu những cành hoa salem màu vàng
    còn muốn gởi vào đâu đó một ít cô đơn
    và muốn òa lên khóc ( có lẽ để níu kéo ngây thơ hoặc để tìm kỷ niệm )

    hôm nay, quyết định thả nỗi niềm vào khoảng không ngày Chúa nhật
    lang thang lang thang
    " be normal " (*)
    [ nhẹ nhàng và vừa vặn cho những cảm xúc ]
    [ cảm ơn ngày Chúa nhật]

    có nhiều câu hỏi được đặt ra và hi vọng là những câu trả lời vừa vặn
    dù không đi nữa thì đó cũng là cảm xúc có thật
    lại mênh mang nhớ
    mênh mang quên
    mênh mang

    cho những kỷ niệm trôi
    dặn lòng
    biết đâu, hiện tại như thiên hạ đồn đoán
    món quà
    món quà trong hộp bí ẩn, sẽ đợi " mỗi niềm tin " mà thôi


    (*) all about Steve

    11/18/09

    1911


    cảm ơn ba mẹ
    cảm ơn gia đình
    cảm ơn các anh chị
    cảm ơn bạn bè
    cảm ơn cả những kỷ niệm
    bình yên
    tuổi mới bình yên
    cả những kỷ niệm sẽ nhẹ nhàng ..
    ta sẽ cố gắng, bước đi ..
    cố gắng thật nhiều

    11/14/09

    một hôm, ta thấy ..


    cứ nằm đấy, lặng im đấy
    trốn
    ngoan bình yên
    nhưng cảm giác này có được gọi là rỗng
    chắc không
    không chắc

    cứ như là đã say
    đã mơ
    rồi thì rỗng, đến rỗng
    sao cuộc đời bình thường
    sao không biết khóc

    và khóc
    để thấy được , có, nhận lấy tình yêu
    và cho đi tình đi

    nhưng không, đã là cô đơn cuộn tròn
    xung quanh lạnh
    đêm lạnh
    rồi thì

    ta cũng tự làm mình cười
    cười thôi
    trong sáng

    mặc kệ, đã quá thời ước mơ

    11/13/09

    đáy của sự im lặng

    Photobucket
    là im lặng, chỉ có nó.
    mà không, có khoảng không vây quanh.
    câu trả lời bao giờ cũng chỉ à sự mờ ám, và " sự an ủi tâm hồn"

    làm sao đòi hỏi một người có thể hiểu một người
    không làm sao cả
    thế giới vẫn không ngừng
    cuộc sống vẫn không ngừng
    sao tôi không quên đi
    hay ký ức vẫn nằm sẵn trong đó, chỉ đợi khoảng không và thời gian
    rồi hiện về
    không an ủi, không vuốt ve
    mà chỉ toàn thương cảm
    để rồi tôi phải vượt qua, sau khi đối diện với sự trỗi dậy của cô đơn

    dạo này bỗng như ám ảnh bởi tiếng hát Mỹ Linh, ngày nào cũng muốn nghe " hát theo người đi trên phố "
    có lẽ nào đắm say buồn như thế
    có lẽ nào
    lại nức nở, lại im lặng, lại cuối gầm ..
    " dẫu xa xôi, dẫu không trọn tình, với em tình yêu quý giá, tình yêu sao quý giá "

    11/10/09

    ra đi


    tình yêu

    suy cho cùng cũng chỉ là sự va chạm tình cờ của những nỗi cô đơn

    rồi cũng ra đi

    ra đi trong bất toàn

    vẹn nguyên cô đơn

    trở về nằm yên đấy

    không sắp xếp những lắng lòng đã qua


    người, đuổi theo hạnh phúc

    tôi lan man hạnh phúc

    để rồi những sợi dây vô hình không trói ta vào yêu


    câu " em yêu anh " gió đã đưa đi mất

    trước khi chạm vào tôi

    hay do cuộc tình quá yếu đuối

    thôi, rồi cũng qua mà thôi


    em

    tôi

    dẫu bình yên chỉ là bất toàn

    ta say một lúc, ta quên một lúc

    ra đi

    thế là cuối cùng, cô đơn cũng quen thuộc lắm

    có biết khóc không

    những niềm cô đơn


    im lặng quá

    thẫn thờ

    SG đêm mùa thu

    phải chăng, đêm mùa thu

    10/31/09

    giấc mơ xưa .. đã cũ

    Photobucket

    thế rồi ta đã không mơ, không giấc mơ cuối cùng
    còn cầu nguyện làm chi
    hoang đường quá, hoang đường quá ..
    về đâu, chạy về đâu khi đã kết thúc rồi
    kết thúc trò chơi hay kết thúc hay bắt đầu
    những niềm đau khác
    có ai biết hay chưa ai hề biết
    giấc mơ tan mất rồi

    bấn loạn
    tan hoang
    mơ hồ
    hay là ta đã quen với việc hờ hững tất cả
    quên tất cả rồi
    tất cả quên mất rồi

    phố đêm đông lắm
    giọng người hờ hững lắm
    nhiều khi cô độc bên nỗi niềm của mình thì cũng chẳng là gì
    cảm giác ồn ào xung quanh, mắt ta nhìn thẳng và nước mắt trào ra
    khóc là yếu đuối hay nước mắt cứ chảy thì sẽ mạnh mẽ vượt qua những điều sẽ đến

    thôi, quên đi
    dặn lòng như thế
    sao nỗi đau này dài quá
    bao giờ
    bao giờ
    quên
    giấc mơ chưa đến nay đã cũ rồi

    10/29/09

    câu hỏi !


    ai mua cô đơn

    ai bán nụ cười

    quên quá khứ

    hẹn tương lai

    tan kỷ niệm

    đau từng nỗi nhớ, từng nỗi nhớ

    và say

    nỗi nhớ.

    10/27/09

    nhạt và rỗng


    là cuộc đời đang trôi ..chỉ đơn giản như thế

    sao chẳng thấy một ai cười trọn vẹn

    sao chẳng thấy một ai nấc nghẹn trong hạnh phúc

    tháng mười đã đi, hoa cúc vàng có còn ở lại

    đã quên mất rồi, quên mất rồi

    cơn gió xanh hờ hững cũng qua

    con người sống bên nhau vì điều gì

    ta có biết

    chỉ là những mảnh ghép vào nhau, không lý giải.

    không là công thức, đơn giản là nhạt nhòa ngay cả những nỗi đau

    bình thường như rỗng

    rỗng đến bình thường


    nỗi niềm nào cũng chạm vào nhau


    im lìm tan biết

    nhạt nhòa

    10/20/09

    là một hành trình


    nên tôi phải bước đi
    mang theo điều được gọi là niềm tin, không còn là nghĩ suy nên chẳng cần chín chắn
    hay là mình chỉ biết nói : cố lên.
    hình như thế giới này bao gồm những lạc lõng
    cả những nỗi niềm cũng lạc lõng
    va đập vào nhau mà xa lạ
    có bao giờ người ta sẽ cần nhau, sẽ cần những cái ôm không cười
    những vòng tay chân thật từ niềm thương nào đó
    câu hỏi " có bao giờ "
    quen lạ
    lạ quen
    lâu rồi chẳng ai nhớ linh miêu
    hoa hồng ánh trăng cũng chìm vào quên lãng
    không hẳn là quên nhớ nhớ quên, mà hình như đã không còn ý niệm
    về nhau

    nhìn nhau đấy, nhưng lạc lõng
    chẳng còn một cơn gió cuối thu nào có thể ôm lấy mà an ủi những hững hờ
    chẳng còn
    chẳng còn
    hay tại mình dễ lãng quên và bị lãnh quên
    nhớ làm gì
    để làm gì

    rồi có hay không niềm tin, tự bản thân ta tạo ra và bước tiếp
    bỏ quên tất cả
    phía sau chẳng buồn nhìn
    đi về phía trước tiếp tục hành trình cô đơn
    nơi khóc cười chỉ là những cung bậc xúc cảm quen thuộc
    ừ, rỗng
    tôi lang thang
    linh miêu ngoảnh mặt
    không nụ hôn hoa hồng vàng ánh trăng
    không tiếng vỹ cầm bên câu hát
    không có gì phía sau sự lãng quên
    nỗi nhớ đã tan mất rồi

    quay lại hành trình như trước kia, là bây giờ
    tạp làm quen cũng là cách một mình
    bước đi
    trên chính cuộc hành trình

    10/16/09

    chối từ


    có lẽ ta chỉ biết chối từ tất cả để rồi nhận lại những niềm đau tự tạo
    hay bản thân mình cố chấp và có thay đổi bao giờ?
    " không bao giờ" là câu trả lời
    nên rồi lại
    để bản thân ta gặm nhấm những điều đó


    đã bao lâu rồi, ta không muốn yêu, không được yêu và không tin vào tình yêu
    để rồi những chiều trống rỗng đến mê mãi, ta lại loanh quanh trong vùng rỗng đó
    chẳng biết níu kéo hay tựa nương vào bất cứ điều gì
    mà nếu như, thì ta cũng biết ngã vào đâu, níu vào đâu ..


    tự bản thân mình, ta phải bước đi
    ngoảnh mặt, đối điện ta đã cười
    những ngày ta đã cười
    như thể đó đã là cuộc sống mà ta đã quá quen thuộc, đã không còn là vỏ bọc nào nữa.

    ta tự ban cho ta những nỗi niềm để sống - không ai cả
    ta tự bước đi và bỏ mặc tất cả - không ai cả - những điều vô cảm, bản thân rỗng
    có khi nào ta khóc thật to để biết mình còn khóc, rồi tự hỏi " khóc để làm gì
    thế khoảng đã qua ta đã cười để làm gì
    không phải là cuộc sống nội tâm của một người bất ổn
    không phải là những mỏi mệt đắm chìm như vô định
    có chăng, là ta
    đã rã từ lâu rồi

    đợi thôi, đợi một điều gì đó dù là mơ hồ
    còn bây giờ, ta cứ mặc
    trôi đi, sẽ về đâu, sẽ về đâu ..
    ta tan mất rồi.

    10/11/09

    đồi, biển, hải đăng ..


    và cô đơn

    nỗi buồn n

    im lặng

    liệu có giống nhau


    băng những cơn mưa, một con đường đi và một con đường về

    tôi có quên được những gì đã qua

    và sẽ nhớ những điều đã nhớ

    hoa nào cũng buồn

    biển nào cũng dậy sóng

    tình nào cũng hư vô

    mưa nào cũng đơn lẻ .. từng hạt cô đơn xô vào nhau

    liệu có xô vào tôi


    cô đơn ở độ cao, dưới là rừng hoa đại bạch trăm tuổi, trăm năm chớp tắt ánh sáng

    liệu hải đăng có cô đơn

    đá làm nên hải đăng đến từ đâu, liệu đá có biết sóng cũng biết an ủi

    cũng là chơi vơi thật xa, sát về phía biển


    tôi ôm

    tôi thét gào

    tôi cười

    tôi không biết khóc trong cơn mưa

    tôi nhìn ra ánh sáng những con tàu ngoài khơi

    đêm rộng lắm


    tôi nhìn đêm, tôi nhìn hải đăng .. lãng quên nào cũng không bình yên

    ừ thì, biển có bình yên


    bão xa chưa vào, ai hát ai nghe ai nhìn tôi rũ bỏ

    về biển rồi, nhìn biển rồi, ai biết được bản thân mình .. không ai cả

    không ai kể cả mình.


    gởi lại biển đấy ngọn hải đăng đơn chiếc trăm năm tuổi làm bạn

    ta về ..

    gió ngược của một con đường về

    quanh co

    dốc võng

    về với SG đông vui và lạc lõng quen thuộc

    hẹn lại " rong nho, gỏi cá, ánh mắt hiền, dấu chân bờ cát .. "

    và không có một giọt nước mắt nào trong cơn mưa

    hay

    mưa không biết khóc

    mà đó là niềm vui của một nụ cười


    thôi, mang chút im lặng về

    hải đăng ơi, xin cái khoảnh khoắc hải âu, xin dòng nước cùng dã tràng như đang trôi về biển

    đại hồng ơi, xin một giọt sương ban mai trên cánh hoa đỏ, mang về cùng một chút gió biển

    ừ .. mang đi

    10/4/09

    trên những chuyến xe


    xe xổ đường đèo từ Dalat về Saigon, những cái ớn lạnh và tôi cuộn tròn, nghiêng người mỏi mệt

    đi hết huyện Thống Nhất thật là dài và xe dừng lại, ăn một tô cháo ( chuyện đã lâu rồi )

    xe chạy từ Hoian đi Saigon, những câu nói, những cái gắng cười, lại mỏi mệt, một chiếc áo để quàng qua người, máy lạnh khó chịu, những cái vẫy tay vẫn còn hiện ra đấy, quên cả đã khóc, đã buồn ..

    10/1/09

    ám ảnh


    thời gian đã qua rất lâu có làm cho con người ta thôi ám ánh


    đã gần 7 năm rồi mà những nỗi niềm vẫn còn như nguyên vẹn trong tim, làm thổn thức niềm tin, cứ như thế, chẳng chịu yên lặng để cho lòng mình vui


    chẳng dừng lại bao giờ


    từ những bình yên, những tuyệt vọng cho đến những điều được gọi là niềm vui, thảng hoặc hạnh phúc .. sao mà xa vời


    chỉ còn lại ám ảnh




    có người, ám ảnh khi không đạt được gì đó, trong cuộc sống, trong tình yêu


    và điều chính gây ra việc đó là con người không chịu cởi bỏ những nỗi niềm của chính mình.


    Khó là thế


    Đau là thế




    nhiều khi vẫn có hi vọng được gọi tên nào đó, khi ám ảnh đã quá bức bối


    khi đèn vụt tắt, nhạc trỗi lên, một bài tình ca thân quen nào đó để bắt đầu hôn lễ nào đó


    khi trời đã xế chiều, một cậu bé ngồi duỗi chân dưới con đường trước hiên nhà, và khóc. và cười khi có ai đi qua hỏi han những điều khắc khoải trong những ngày gần kề đã qua


    rồi lại cuộn tròn người trong cõi riêng mình giữa thành phố xa lạ, trên chuyến xe cả ngàn cây số, quay đi cái vẫy tay, trên xe còn nhớ người xa lạ, xuống khi đã qua đèo Cả.

    ám ảnh nhớ - quên

    ám ảnh được - mất

    ám ảnh khóc - cười


    mà tại sao ám ảnh thúc ép ta thành công

    sao lại khó có thế quên đi

    sao ta không tự ru mình bằng câu kinh bình yên


    7 năm rồi, có điều gì đã khác

    có điều gì không ?


    trong giấc mơ nào đó vẫn còn những điều rất xa, chưa bao giờ thực hiện được

    bây giờ vẫn thế

    là ám ảnh, là nỗi đau

    không là giấc mơ, không là giấc mơ

    quên ám ảnh đi

    không - là - giấc - mơ


    9/24/09

    Đi hoang


    version 1:

    đêm, một trai sồn 39 tuổi đi tìm gà hoang, đèn đường vàng vọt, môi đỏ cười tươi và anh sồn sồn đáp vào.

    - em ơi, đi với anh 1 cái nào, nhiêu em?

    - thì có giá rõ ràng, anh lo gì, có chào buổi sáng không?

    - sao cũng được, anh già roài, tuỳ em thôi.

    - ok, nhảy cái phốc, lên xe, ôm eo, sờ mó, hotel 50000 VND không máy lạnh thẳng tiến.

    - hú hú.

    Xe chạy từ từ, đêm cuối cùng không đội mũ bảo hiểm, ôm sát thật sát vào em nhá, gió lồng trong vòng tay, mùi nước hoa xa lạ tầm thường, vòng eo nhỏ như eo biển miền Trung.

    - 39 tuổi đầu mà chưa vợ nên khi làm vài ly xong chắc ... hí hí.

    Cửa hotel mở rộng, phòng mở.

    ...

    - úi, anh zai gầy thế, bao nhiêu tuổi rồi

    - còn một tuổi nữa là đủ 40 mùa lá rụng.

    - (cười nhe răng)khiếp nhể, 40 á, sao không chết mẹ đi mà còn đi kiếm hoa hả Pa?

    - thì ... (ấp úng), nghèo, làm ngày làm đêm, nên đến giờ vẫn lạc duyên

    - hí hí, thôi ông anh, tiến hành đi.

    ...

    (gầy thế này mà sung )ha ha

    version 2:

    gió lạnh về khuya, từng cơn hắt mạnh và đèn đường ảm đạm

    ai đó cần tình và ai đó cần tiền. cuộc sống đẩy đưa như thế. Nước mắt, mồ hôi và cả máu nữa. Đâu đó vẫn chảy trong dòng sông cuộc đời, với ước mơ chỉ để sống, để yêu, để quên, để nhớ.

    ai đó vì một lý do để vịn vào, để quằn quại mà sống Mà sống.

    + anh: 39 tuổi hơn, mỏi mệt với cuộc sống của chính mình, bản thân lo không nổi, ngay cả hạnh phúc giản đơn của cuộc đời mình cũng không dám, ngần ngại, cái tuổi ăn mất mình, đành thôi. Ngày trôi, làm phụ hồ, rồi làm thợ hồ, ngày nắng làm - ăn, ngày mưa ngơi nghĩ. Thế mà đã năm qua năm, ăn bánh trả tiền, quên mất mình cần phải yêu, cần phải có một người phụ nữ, để vui, để buồn, để chan hoà nụ cười và dỗ giành những niềm đau. Cần có một đứa con để sống trọn là đời mình, sống trọn đời này. Nào, cuộc sống là những vòng quay, trò đùa số phận.

    + cô: từ gái quê, cô đi làm thợ phụ cắt tóc rồi bán cà phê, rồi cũng chỉ biết đổ thừa số phận, ước mơ giản gị nào có thành hiện thực, làm vợ, làm mẹ hay mãi chỉ làm tình. Đau. Đớn. Chỉ thế mới gọi tên cuộc sống. Bắt đầu quen với ánh đèn đường, quen với những lần ôm giày mà chạy bởi an ninh dân phòng, bắt đầu thích nghi với ánh mắt, những lần khóc trong nụ cười và cười trong nước mắt. Có thở than, có cuộc sống nhói đau, có ước mơ quay về. Nhưng, liệu có ai chịu cưới đĩ về làm vợ, có đứa con nào nhận mẹ mình là một con đĩ.

    Trò đùa như thế. Bánh xe luân hồi như thế.

    Anh và cô quấn lấy nhau để thoả cơn xác thịt, cười rồi khóc,khóc rồi cười. 29 tuổi của cô và 39 tuổi của anh. Có đâu một ngày bình yên,một mùa yêu thương, có đâu. Tìm đâu.

    Nằm yên lắng nghe nhau. Ghép chung 2 cuộc đời, chẳng thể nào. Chẳng thể nào.

    những mảnh vỡ có tìm nhau, bôi keo mà dán lại sẽ đau. Thà là những mảnh vỡ đau. đau mãi thành quen. thành những niềm đau có thực và vịn vào điều cho là hạnh phúc

    mà sống

    mà yêu

    mà nhớ thương

    ...

    trả tiền phòng

    trả cho em tiền

    gửi lại anh, miễn phí một ngày yêu

    một đêm cô gặp trong mơ

    một đêm anh tưởng mình có vợ

    ...

    rồi ngày, anh vẫn tiếp tục làm việc và quay

    rồi đêm, cô lại buông lơi

    và nghèo là một cái tội ./.

    9/19/09

    hạnh phúc có long lanh *


    như màu nước mắt*
    " ngày không tên"* là bài hát được nghe đầu tiên của ngày cuối tuần
    bài hát số 7 của album, 1 album đã bị lãng quên từ lâu, bởi tôi luôn chọn những điều quen thuộc cho riêng mình
    nếu không có cô gái giọng mũi đứt từng quãng ngắn bảy chữ vừa vặn với cái tha thiết của bài hát, ở 1 quán cafe nhỏ, căn gác nhỏ, và những điều lặng im
    Nhớ Hi-end vào một ngày đầu mùa hạ năm trước, khi chỉ một mình, mưa giăng trên con đường dài hơn mười hai cây số, đâu đó nước mắt cũng rơi
    và năm nay, đầu mùa thu, cảm giác lại ùa về

    bỗng nhiên, nhưng gì cố hữu trong ý nghĩ như muốn nổi loạn
    " hát gì lên đi đêm quá yên ", có chăng sẽ còn hát được hay đó chỉ là nấc nghẹn
    hay chỉ là 1 cách tận hưởng nỗi buồn nhẹ nhàng nhất
    ừ, từ này được phát ra ( ghi ra ) 1 cách thật nhẹ nhàng, sự chấp nhận vô tình đã ăn sâu và ý nghĩ
    ừ, thì ( quên, tan .. )
    và rồi, cũng chỉ như một giấc mơ ..

    tự cho phép mình đi đến tận cùng nỗi buồn một cách nhẹ nhàng nhất ( không ràng buộc )
    hay cũng như câu nói : cuối cùng của tuyệt vọng là một bông hoa
    và rằng " cô đơn cũng đẹp như một nụ cười trong sáng "
    thế, còn hồn nhiên đã mất sau những câu nói ấy, làm sao ..?

    dẫu biết, vùi mình trong chăn lạnh của 1 ngày mùa thu ở thành phố cũng là hạnh phúc
    từng bài hát cứ vang lên, nằm yên đấy ..
    như ta, như là bình yên trong những nỗi buồn có thật
    một khoảng thời gian để đo cảm xúc của mình
    có lẽ, đời chỉ có những nỗi buồn và tôi dần quen thản nhiên và đi đến tận cùng ..

    *( lời bài hát của Việt Anh )

    9/17/09

    bao lâu rồi


    bao lâu rồi có ai đó cần một cái ôm không cười
    để rồi tự nhận thấy mình cũng là Một kẻ cô đơn
    như đã từng
    kể câu chuyện Và khi tro bụi sống động đến từng chi tiết
    và giấc mơ " người đua điều " mà nên - phải đọc
    những trang đầu, và sẽ tiếp tục
    bao lâu rồi, ước mơ bao lâu rồi
    tôi chẳng biết
    về đâu hay chẳng về đâu
    giấc mơ nào cũng thật tầm thường
    mà không giấc mơ bình thường - ngay " bình thường" đã là nỗi đau
    thì có gì đâu, có gì đâu

    đã qua bao lâu rồi
    cái nhớ cái quên chỉ còn là thời đã cũ
    chẳng còn tiếc mà chi, bởi tất cả không làm đắn đo nữa


    tất cả quay đi
    tất cả quên
    cần chi phải dặn lòng là sẽ nhớ.

    hình như quên
    hình như đã quên
    thế giới ảo cho cùng cũng là giả tạo
    mà có điều gì là thật
    không có gì
    vậy thôi

    9/16/09

    giấc mơ đã qua bao giờ


    biển cũng tràn đầy và biển vẫn cô đơn
    cánh buồn vẫn đi về và cánh buồm cũng cô đơn
    chẳng có câu trả lời nào cả
    những sự cô đơn ùa vào nhau để làm nên nỗi cô đơn khắc nghiệt hơn
    chẳng có gì phía sau cuộc sống
    nỗi đau nào cũng thật bình thường
    chính sự bình thường là nỗi đau
    trời đã se lạnh
    ừ, đã lạnh

    9/9/09

    ích kỷ


    Ngày, quay cuồng. Mệt mỏi.
    Đêm, tĩnh lặng. Cô đơn.
    Ta chỉ biết yêu mình, có lẽ.

    9/6/09

    nhiều khi ..


    nhiều khi thấy lòng thật bình yên, trong khi cô đơn thì vẫn nằm ngoan đấy, tồn tại vĩnh viễn trong con người - như là một phần không thể thiếu
    rồi những ngày ta sống thật êm đềm, thật bình thường - thế cũng là quá đủ
    ta chẳng đợi chờ để rồi u hoài một điều gì cả
    như những đóa hoa nở rộ đón chào nắng mai
    như mặt trời trên cao cùng với mây xanh vợi, xa xa bên kia là trăng lên buổi chiều
    chỉ nguyện bình yên, nguyện bình yên
    và ta nghĩ, ta sinh ra hình như chỉ để dành ôm ấp lấy bản thân ta
    để cùng vui cùng buồn với những gì ta sẵn có và ta tạo nên
    đâu đó có những câu hỏi vui buồn, những lần khóc cười, rồi ta cũng phải vượt qua
    ai cũng khao khát bình yên nhưng lại sợ tầm thường
    thôi, hãy để cuộc sống trôi như bản thân của nó
    cố lên nào, bình thường ơi
    ta sẽ đến bình yên

    8/31/09

    bỏ cuộc


    đời, chỉ là những lần lỡ hẹn- với tôi, đã thành quen
    hay tại bao giờ bản thân cũng là người bỏ cuộc
    giống như đi đò sang sông, đến trễ 1 phút thôi, đôi khi ta ngậm ngùi. tự hỏi có điều gì phía sau định mệnh, phía sau cuộc sống
    có điều gì, ngoài tôi, chỉ biết trách hờn cuộc sống
    mà sao lúc nào cũng là nghĩ suy, có làm ta trưởng thành trong nhẹ nhàng hơn?
    hoặc những điều làm nên hạnh phúc thì có thật sự bình yên
    lại thấy thênh thang rỗng

    tôi hay bỏ cuộc, và lại cảm thấy tan hoang, như gió qua cánh đồng, chẳng để lại điều gì cả
    những bầy chim cứ bay về phía mặt trời lặn
    những cánh diều ngược gió chiều
    rồi để tìm những điều gì, đâu là câu trả lời
    tôi không biết

    tôi chưa từng được biết
    mà để làm gì khi những niềm đau còn mãi, hoặc như đã là máu thịt rồi
    [chỉ là cớ để tự mình an ủi mình, tự xây lên cho mình một " nơi thương cảm" để làm chốn nương tựa ]

    đôi khi, bỏ cuộc - một hành động từ bỏ tất cả để lang thang trong cuộc hành trình của mình
    cũng là điều bình thường
    lại cười cho những gì tôi nói
    cười tôi, cười quên.

    cười và lựa chọn một lối đi khác, dù biết lối đi nào cũng chỉ để tìm một thứ mà ai cũng cần
    và nếu lại bỏ cuộc
    lại
    lựa chọn, chấp nhận
    rồi cũng qua
    lại thế
    ngày mai sẽ khác hơn
    chào tháng 9, chào 6 năm dài kỷ niệm
    lại quay tròn, ngay cả những niềm đau.

    8/21/09

    quanh tôi là


    cuộc sống
    là hành trình của những nỗi đau.
    và tự hỏi những điều cho thành phố này, có điều gì đã thay đổi
    có điều gì lạ, điều gì quen
    trong cuộc mưu sinh, đâu là nỗi khổ và đâu chỉ là trò đùa.
    nhưng, chắc chắn: đó là nước mắt

    quây quần trong mọi điều xung quanh mà cứ tưởng đó là cuộc sống, vô vàn cuộc sống - tự kỷ cuộc sống - tròn đầy cuộc sống
    rồi lại cười trong cả những niềm vui, cười trong cả những niềm vui, trò đùa niềm vui.

    6 năm trước, con đường kẹt xe vì đường nhỏ hẹp và bây giờ vẫn thế, vì người đông
    vẫn là những cơn mưa xối xa và rồi ngập nước
    vẫn 1 mình đứng ngắm nhìn nước trôi, đời trôi, dòng người trôi
    vẫn những nụ cười cảm thông và 1 chút ít mỏi mệt
    phải bon chen, phải tranh giành
    chẳng ai là tiên là Bụt giữa đời này, chẳng ai cả
    định mệnh thế, lòng người thế
    cuộc đời bình dị thế

    những cơn gió ngược vào mặt, trôi đi một chút nghĩ suy gì đó, để ta tạm chấp nhận một nụ cười giữa đời này
    như - điều đó - thật - bình thường
    ai đó không thích cá bơi tung tăng trong hồ kính vì nghĩ đó là một sự chấp nhận tự do dại khờ
    mà có gì đâu, khi bản thân dù muốn hay không chính bạn sẽ lặp lại những điều đó
    lẽ thường
    lẽ thường của cuộc sống

    lâu rồi ta quên cất một chiếc lá vàng vô tình rơi ngay trước mặt, như ghi ra và nhớ một kỷ niệm của đời mình
    lâu rồi ta quên mất mình cần một cái ôm thật chặt, cái ôm không cười
    lâu lắm rồi, câu nói từ thế giới phẳng không làm ta quay quắt nhớ

    chiều nay, thành phố bình yên, buồn bình yên, lang thang bình yên
    chẳng níu giữ điều gì cả

    chiều nay, niềm vui đến với những con người thật bình thường
    thành phố vẫn không đổi thay, lúc 4h chiều
    xe tải hối hả chạy ra thành phố hoặc chạy về cho kịp bữa chuối hột lẩu bò bình dân
    cho những vẫy tay vé số chiều xổ và cả những con số từ những giấc mơ
    rồi lúc 5 h chiều ..
    " mày, con 44 ra lộn đài, tức thật .. "



    ( 44: vú vừa tầm. :"> )


    8/12/09

    cho suy nghĩ này


    những tưởng, đã đi nhiều về phía cuộc đời
    những tưởng, đã thấm đẫm đến cuối cùng giấc mơ
    nào ngờ
    đã sống chỉ vì những hư vô
    hư vô luôn biết tô hồng những gì còn lại
    trôi, đơn giản là trôi, giữa dòng chảy
    miên man trong ý nghĩ
    vô định.

    thế, ai đã sống hay ai từng sống
    chỉ để trông chờ một niềm đau chạm đến
    và để lại tiếng vọng mang tên Cô đơn
    lẩn quanh tâm hồn không lời giải thích

    thế, ai đợi chờ những điều không tiếng vọng
    rồi thờ ơ quên cả khóc cười
    có gì đâu, có gì đâu, ta nào có biết
    rồi thôi, cuộc đời cứ trôi
    miên man
    miên man
    dòng cạn
    ta về đâu, trong cuối cùng giấc mơ
    hư vô cuộc đời.

    8/8/09

    câu hỏi đầu tiên


    Thành phố rộng lắm, rộng trong tâm hồn mỗi người.
    Thành phố nhỏ lắm, nhỏ trong trái tim một người. Cứ loay hoay mãi, thế nào chúng ta cũng gặp lại nhau. Nếu đó là điều ước. Thật bình thường, nhưng liệu sẽ như thế nào khi mọi chuyện giờ đã ...

    Con người là những chuỗi dài thay đổi. Phải biết và sống chung với điều này cũng là bình thường.
    Ai đó hay nói mình buồn. Buồn đến từ đâu và thế nào gọi là nỗi buồn.
    Ai đó hay nói mình hạnh phúc. Có chăng khái niệm hạnh phúc, có chăng quãng đời được gọi là hạnh phúc.
    Chỉ là những câu hỏi, và "không niềm vui - không nỗi đau" chính là câu trả lời.

    Tôi hay suy nghĩ về những thứ được gọi là nỗi buồn của mình, nỗi lo âu của mình, cái gọi là cô đơn ở mình. Rồi nhủ thầm, đó có là gì đâu. Tất cả thật tầm thường, bởi mình còn có được những điều ấy.
    Đâu đó, có những người không có điều gì cả. Thì sao ?
    Trong cuộc sống này có những tình thương. Ừ, tình thương.
    Một khi đã không còn tình thương, liệu có bao giờ gặp được ánh mắt nào đó, ánh mắt bình yên.

    Cuộc sống cũng là những chuỗi dài thay đổi.

    Cuộc sống thay đổi chứa đựng những con người thay đổi. Đúng không?
    Còn chờ trông vào điều gì. Không có gì.

    8/5/09

    có lẽ ?


    trăng xa lắm, đêm này trăng lại cao
    người xa lắm, bao giờ người về gần
    nhiều khi nhớ, và sẽ lãng quên
    ký ức làm đau mùa thu cũ
    hứa hẹn rồi bình yên cũng đến
    dù kỷ niệm đã biết lặng im
    thôi, em hãy mơ giấc đắm chìm
    cho tròn đầy cuộc tình đã vắng