11/9/10
là bạn.
một đêm thứ Sáu, không nói nhiều vì sợ được cho tiền để đi chơi nên bỏ đồ đạc xong và leo lên taxi thẳng tiến Trần Hưng Đạo. chưa đủ dũng cảm để đối diện với Hà Nội sau quá nhiều chối từ, và thèm muốn đi miền Tây vì chưa một lần qua khỏi Bến Lức.
rồi lên xe, để nghe mình bắt đầu trôi và cảm giác được ngon giấc giữa ồn ào sau hơn 2 năm khi đêm nào cũng rất dài. cũng là đêm ngày 29 cuối của tháng Chín âm lịch để bước vào mùa mới.
xe vẫn chạy trong vở kịch đủ làm những người dễ cười, rồi đến Tôi muốn quên người - Nửa hồn thương đau [ Nguyễn Hưng - Ngọc Anh ] và tiếng nói của người bạnsau lời xin lỗi đợi chờ khi mới lên xe ở Mỹ Tho.
rồi một trong những tin nhắn cuối cùng, tin nhắn không icon. điều gì rồi cũng đến.
cuộc sống này, nên chọn im lặng là duy nhất và mãi mãi, còn tất cả, hãy bỏ quên.
xa bỗng như nhất lến cao sau khi cảm giác như đã leo đèo. mở mắt nhìn ra, đêm bao la, trời bao la. đến đỉnh cầu Mỹ Thuận.
rồi một buổi sớm mùa đông đầu tiên trong ý nghĩ không phải giữa Sài Gòn mà là phà Vàm Cống. định không xuống xe, nhưng bầy trẻ lao xao ngoài kia, để một phút nào đó mình cảm thấy nên quên những điều cần quên. như thế.
lấy khăn rằn xuống cầm tay, mũ áo khoác vẫn đợi, xuống xe xin vài tấm hình kỷ niệm của phà, trước khi đến thành phố Long Xuyên.
khi lên xe, đám gái trai xa lạ kêu lên: nhìn ổng kìa, quàng khăn rồi cười rạo rực nhưng đang trong cuộc giao hoan. ta vẫn bình tĩnh đi, bởi tất cả đều thật bình thường, bởi bạn của ta vui, các người lạ vui chỉ là một niềm vui ké, niềm vui miễn phí mà thôi.
xe qua Long Xuyên, ta tìm thử Ngã tư đèn đỏ mà lúc trước ta từng đùa rằng đã đến, nhưng có quá nhiều đèn đỏ, và khi đi vệ sinh ở đây phải trả 2000vnd mà lớp ta có một người quên trả và 1 người nín đến Châu Đốc bởi không đáng phí dịch vụ. [ các bạn Long Xuyên cấm chặt chém nha, nha, nha ]
rồi đến Châu Đốc với những chú, những anh xe Lôi, không phải xe thồ Hội An, không phải xích lô máy của Sg năm 2000, không phải xe ôm của Sg năm 2000 có lẻ, rồi mùi batê bánh mì ngon ngon mà chụy của tôi không chia cho tôi, rồi những đứa cháu không hề để ý cM của tụi nó đã đói ngơ ngác. rồi lo làm dáng chụp hình lúc 4h45 sáng mồng Một.
xe Lôi - 4 người, một người 5000, lấy đà và Cử Trị thẳng tiến, xe quẹo phải, người khách đường xa la lên, rồi tiếng chụp hình cho chú, chụp hình cho em nè, rồi tiếng rộn ràng tiếng người và tiếng của đêm ( xin phép không nói đến câu nói nguyên gốc của Như sợi thun ).
miền Tây, nơi tình người thấm đẫm, rồi được nằm yên kể chuyện đường xa trong quạt máy, trên tấm nệm và lời chăm sóc về hương xông muỗi.
" ác không, mới xuống, người thơm tho là vậy đó mà bắt xông muỗi, xông cho thấm vào da vào dú hư hết mùi của người ta hả, hả, hả hả .. [ sau đến ngày về mới biết là cái hộp điện nhỏ nhỏ xua muỗi, không làm mất đi cái mùi thơm tho của khách đường xa .. "
Mơ khách đường xa, khách đường xa ... { Nguyễn Trọng Triết } và bắt đầu cãi ..
chú xe lôi đón chờ chuyến đi chơi buổi sáng, những chúng tôi lên xe 16 chỗ đi núi Cấm và núi Sam sau ly cafe sữa và bánh mì thịt quay.
những tấm hình xuất sắc về sắc đẹp của chúng tôi và lời tru tréo nguyên cả đường đi của tôi vì 3 chị đẹp và 1 người xinh bị cho ngồi ở hàng ghế cuối.
" ôi làng ngày tháng trôi sông, bên đê lại nở những bông hoa vàng .. " Giấc mơ dai dẳng - Nguyễn Vĩnh Tiến - Ngọc Khuê hát. là lời tôi tụng khi thấy lần đầu mùa nước nổi miền tây.
và bông điên điển.
và đòi ăn canh bông điển điển.
hoa vàng của tôi.
ôi, quê hương mình đẹp quá .. những nụ cười duyên quá .. những con voi duyên quá để pé Đẹp của chúng tôi từ Hồ Mỹ Hợi được xác nhận ngay là Hồ Mỹ Tượng. có lắm hân hoan.
mùa nước nổi trong tin nhắn đêm qua giờ hiện ra trước mắt, chỉ có điều tất cả giờ đã không còn, xa vắng cả rồi.
nào biết đời say tỉnh, nào biết giấc mơ rồi cũng tan khi đắng lòng thức dậy.
3 cảnh chùa ở lưng chừng núi sau khi qua đèo một bên đồng xanh thẳm dưới kia và bên vách núi dựng đứng. lặng im nghe gió thổi bên tai và ước mơ chung của những người xí xọn được chụp hình. cầu xin cho những điều tốt đẹp đến với gia đình và một chút cho bản thân.
nguyện an lành
thời thời an lành.
chỉ có đại gia mới đủ tiền ăn cơm, còn 3 chụy em và 1 gái già ngồi ăn tạm si rô sữa. mặt thấy thương.
áo gió áo thun quần jean giá rẻ bất ngờ, thú bông 2 con hình như chưa trả tiền cho gái già xinh xắn ăn ảnh.
về nhà ăn canh bông điên điển cá rô ngon ngon, ăn liền 7-8 lát cá rô liên tục.
lẽ nào khẩu vị của mình đã thèm đồ ăn miền Nam sau 7 năm ở đây.
lang thang đêm trong cái se lạnh đẹp trời ở Tượng đài Basa Châu Đốc bên dòng An Giang.
rồi những chập choạng say bên nem nướng, trứng cút, vịt lộn bọc bột hay xoài chua ngọt và gỏi cuốn.
rồi có người tìm say, rồi những người đỏ mặt.
đừng tìm say làm gì, bởi cuộc đời này ta bao giờ có tỉnh. lúc mà ta tưởng ta say chính là lúc ta tỉnh nhất. biết rằng đừng nói giá như giữa cuộc sống này, nhưng hãy thật lòng cho tất cả, cuộc sống này đã quá khó khăn.
sau cơn say, mới thấy chúng ta thật sự là bạn, quý giá và thiêng liêng sau chỉ mỗi hai tiếng Gia Đình mà thôi. lớp trưởng là người tỉnh và phát huy nhiệm vụ tận tình và đúng lúc.
cảm ơn lớp trưởng nhiều nha, nha, nha.
cảm ơn miếng nước nóng nấu khăn được nấu giữa đêm của pé Đẹp nha. nha nha nha
rồi những câu chuyện không đầu không cuối về cuộc sống đến gần 4h sáng, để chỉ im lặng thôi thì chúng ta cũng hiểu nhau được nhiều hơn thế.
tình cờ chúng ta vào lớp này, rồi sự quan tâm cũng tình cờ đến, nên 3h phải mò lên mà coi đã ngủ yên chưa, rồi nhiều chuyện về những chỗ nằm, rồi mở cửa để sẵn, rồi điện thoại nha nha nha nha
nào ai được chọn cho mình số phận đâu, nào ai biết đoạn đường phía trước cần rất nhiều cảm thông.
rồi những khoảng khắc vui với khăn rằn che nắng, lựa đồ lội chợ, những vỗ tay 2 ngón im lặng kẻo CA khóm đến, rồi ôn bài cũ
vôôôô soooooooooooooooooooooooonnnnnnnnnnnnnnnnnnggggggggggggggggggggggggggggggggggg
chắc chắn chúng ta sẽ thay thế cho những điều buồn trong chiếc hộp kỷ niệm thân thương của mỗi cuộc đời chúng ta, để thời gian trôi đi, chắc chắn ta sẽ mỉm cười.
rồi đánh tiến lên mà không trả liền, hô lô tô rát họng ko kênh 1 lần, cào dùa thì hết tiền để chửi đổng chí chóe lờ cờ không bú liếm mà sao xui thế này
sau bữa tiệc vui, trời mưa và sang nhà người đẹp oang vàng hát ca, cũng là bài hát quen thuộc
cũng cười vui nhưng trong lòng lo lắng đã có nước về tắm chưa
để nhớ lại mình lo cho chụy miếng ăn, giấc ngủ đến chai dàu gội đầu, rồi lo cho đại gia phơi sáng chai dầu đẻ xức căng ruột, để đám cháu thân yêu ngăn cản rồi còn kiu là người Thượng, để chủ nhân món quà trái tim sinh nhựt đầu tiền hỏi: chú dân tộc gì ?
hựn.
rồi những tràn cười té ngửa khi bị lừa, nỡ lòng nào lừa em như vậy hả chụy, các chái nỡ lòng nào cười chú như vậy
hả
hả
hả
trong cơn mưa, chúng ta về thành phố, lại thấy thân yêu hơn nhiều.
những bức hình cuối về chuyến đi được chụp.
rồi giấc ngủ dần dần tìm đến, qua phà Vàm Cống không ai xuống xe, qua cầu Mỹ Thuận lúc nào chẳng biết ..
chúng ta hứa hẹn trong lúc lớp trưởng xin cái quần màu đọt chuối yêu thích của anh Lộc vui tính bắt uống XO nhưng không cho mang về
chúng ta đã chụp ảnh chung với chị Khía vào một buổi sáng thân yêu mùa đông lạnh mà ấm tình người Nam Bộ.
tôi nhìn về cánh đồng với ánh đèn xa mờ phía sau căn nhà như nhớ mùa ánh đèn trên những con thuyền ở biển đảo Cù Lao Chàm quê nhà ngày trước
rồi chia tay với lời hẹn thứ 3 gặp trong đồng phục cánh đồng bất lực
thế đấy, chúng tôi sống tự nhiên thế đấy, chúng ta sống tự nhiên thế đấy
ít nhiều trong chúng ta đều có sự nhạy cảm bản năng để biết rằng tất cả đều là kỷ niệm nhưng niềm vui cần sắp xếp và nâng niu, còn một chút nỗi buồn xin lắng dịu
bởi, được mất tùy duyên
bởi, nhân duyên là điều cuộc sống ban cho rất nhiều lần trong đời mà ít lần ta cảm nhận
tôi yêu chúng ta
tôi yêu các bạn
D0912M, Nguyễn Hoàng và 2 người đẹp dễ thương nữa
11/4/10
ngày mai

10/31/10
sống thêm cho trải nghiệm

10/29/10
những giấc mơ (5)
*Ba Má và con
nằm dưới mái nhà tranh, cạnh bên trên là cây sào ngắn treo những bộ đồ thường mặc, nói rằng biết bao giờ được đi máy bay, bao giờ có được cái nhà cao ráo như ông Tám, sống vài ngày rồi chết cũng được. rồi cũng vay xóa đói giảm nghèo số tiền ít ỏi và vay mượn thêm để xây ba bức tường ghép vào nhà trên thành cái nhà dưới để rắn rít khỏi bò vào nhà.
để khi Ba kêu Minh, con vào lấy cái ghi-đông Ba để dưới giường ra đây cho Ba. con chạy vào nhìn xuống dưới giường, mắt chớp chớp lòa lòa thì thò tay vào thấy hai hình tròn sáng sáng, con chụp 1 cái hóa ra chụp ngay con rắn rồng, chắc đang bắt chuột dưới giường thay vì bắt trên máng xối
Má thì ngồi ở đây, ngay sau lưng, hỏi có ăn mỳ xào nữa không tau sớt qua nè, con thì trả lời, thôi, con ráng ăn cái bát này cho hết, no quá. thế là Má ngồi Má ăn.
ít bữa Má về quê lại rồi, giờ con thấy nhớ Ba. con My nhắn tin vào nói ở mình nghe lạnh lạnh rồi Minh ơi, ở quê mà lạnh thì cứ đắp mền mà bật quạt, có đậu phụng rang mà nhai thì phê kinh lắm.
thế nào cũng bị anh chỉ cằn nhằn là trời lạnh thấy ông nội mà tụi bây cứ bật máy quạt rồi còn đắp mền.
tuổi thơ của tôi yên ả, những giấc mơ cũng bình thường yên ả, như thế
nhưng những lần theo mẹ chèo ghe bẻ bắp bên kia sông, cũng như ngồi trước sườn xe đạp xanh mà nhìn ráng chiều đỏ rực, để nghe Ba Má nói về ngày mai là phát hành tờ tiền 100đ và thu hồi tờ 50đ, Ba nói với Má rằng tôi nghe họ nói tờ 50000đ xanh đẹp lắm
vẫn cứ thích tuổi thơ như thế, và từ bao giờ tôi luôn sống bằng kỷ niệm như thế
và vì thế, tôi thấy cuộc đời, ít nhất là cuộc đời của tôi : dễ dàng hơn
trước nhà tôi không còn cây mận xanh trái ngọt nữa, đã bị chặt từ năm mùa mưa gió năm 2003 gì đó, thay vào bằng cây xoài mà chim hay người vào đó vô tình gieo hạt. lại nhớ về những lần không trèo cây mà làm kù-nèo hái mận, bởi những thằng cùng xóm theo lời Ba nói là " hủ mắm treo đầu giàn ", tụi hắn trèo lên mà có chuyện gì tau đẻ không kịp đền, từ nhỏ con đã biết nói với Ba rằng Ba cứ qua với má hắn là trả được liền.
rồi kù-nèo rớt móc, con loay hoay cột lại, mấy đứa kia thì đứng loanh quanh đâu đó, mấy người lớn thì ngồi trong hiên, con tình cờ quay lại sau lưng thì có 1 con rắn lửa đang bò sát đến dưới gót chân con, cũng như lần lấy "ghi-đông" xe đạp, con 3 chân bốn cẳng lại xuống ngay đừng cái, nghe nói là mặt không còn xí máu. rồi Ba cũng đi kiếm cây bông hoa mùi tỏi về trồng trên hàng rào.
rồi con nhớ năm lớp Một con đi học về, Má ngồi mắc áo motxilin hoa tím trong bếp, Má hỏi có đạt điểm 10 nào không, rồi những trưa hè nắng chang chang, trời đứng gió, Ba đi về da cháy mắt hoa.
rồi những ngày con biết đi chợ nấu ăn những buổi trưa cơm canh cá mắm.
*đời sống
chọn gì đây, để trách câu hát " cuộc đời là những chuyến xe " của nhạc sỹ nổi tiếng, có nhiều công việc để làm nhưng không giản đơn như trong suy nghĩ của nhiều người rằng làm để có tiền và có cuộc sống tốt đẹp, bằng mọi giá. bằng mọi giá dù không hẳn chà đạp lên tất cả, nhưng làm sao để cân bằng tình cảm, bởi cho cùng " món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm"
bởi dù 9 tháng 10 ngày bên nhau, dù sinh nhật và đám giỗ trần gian lâu lâu lại trùng một ngày, đèn sáp sinh nhật con để trên bàn thờ, rồi những sự chọn lựa muôn đời vẫn là câu hỏi.
chọn gì đây, phụ việc - kế toán - quản lý - nhân viên - giám đốc - tài xế - thiết kế - lơ xe - thợ may - sinh viên - gia sư - diễn viên hay cày bừa ban ngày để đêm về nằm một mình mà ôn lại ký ức, sống bằng ký ức và đủ tuổi để viết những dòng gọi là tản văn về cuộc sống, để mình đọc những gì chứng kiến và trải qua, dù dưới màu lăng kính nào cũng bình yên.
cứ chọc Má rằng ai biểu sinh con lúc 6h sáng làm chi, để sinh 3-4 h chiều họ siêng thì dắt đi ăn miếng cỏ, không thì ngồi phò phè ợ lên nhai lại, ngắm vườn sắn dây bầu cây cà và mây chiều bảng lảng trôi, bên bếp lửa Ba Má nhen cho bữa cơm chiều.
nhưng, mấy ai được chọn cho mình số phận. tất cả rồi cũng lang thang, mãi lang thang, như chính hình thức cuộc đời vốn thế. từ khi biết nghĩ, con vẫn luôn nghĩ rằng GIA ĐÌNH là mãi mãi bên con, duy nhất và bên trên tất cả.
*những niềm vui
dẫu có thấy những vai diễn giữa cuộc đời thì tôi cũng nghĩ rằng tất cả chỉ mong hạnh phúc, rồi lại xuề xòa cười, và niềm vui, bờ vai, nụ cười là những điều quý giá.
như tình yêu tôi dành, và giữ nguyên đấy
chọn lựa hay không, nhớ thương hay không thì cũng đã nằm trong tim, những lúc nghĩ về mong thấy niềm vui, là ổn rồi
bình yên rồi. dù, có nhiều điều chẳng biết nói cùng ai
giá như có một ai đó chỉ để nghe than thở
giá như có một ai đó chỉ để thấy vui mà bấm ngay số điện thoại
nhưng tất cả, đã là số chẵn
và số lẻ là con số phải bắt đầu làm lại hay nghĩa lạc quan hơn là tiếp tục
niềm vui thì tạo ra, cũng có nhiều. nỗi buồn, mong tan đi. còn lại, cứ buông xuôi cho đời, trả lại cho đời.
... mùa đông, cánh buồm ngơ ngẩn sóng
người về, mắt buồn những dấu chân ...
10/11/10
tháng Mười và những sự chết

rồi cái chết của 1 người 2 mạng sau 8 tháng nằm thực vật. tuổi Dần.
lại nghĩ đến cái chết và lại nghĩ không tốt về những người đang sống
rồi lại thấy không nên và quá đáng
mỗi con người, nên chân thành với cuộc sống của chính mình trước đã
còn người ta giả dối, trơ trẽn lọc lừa thì đó cũng là cách sống của người ta
mình bận tâm để làm gì
- " sao buổi trưa đó không vào ? "
- " tại thấy một hình ảnh tốt đẹp và muốn giữ mãi thôi "
và bây giờ, lại thấy những dòng chữ, mong sao đừng giả dối
bởi chẳng có điều gì tốt đẹp được xây nên bởi dối trá.
mà
biết đâu, là sự thành thật
và người ta đã chọn lựa sự thành thật như thế qua tính cái TÂM của chính họ
được mất tùy duyên
nào ai có muốn những khổ đau
chỉ là một cách đặt tên cho số phận.
nhiều người đủ thông minh để nhận ra nhưng vẫn đánh đu
nhiều người vì tình thương mà chấp nhận
căm hận mà để làm gì
sự lãnh đạm đôi khi cũng là một điều tốt
rằng là thương
là thương
bởi mặt trời chẳng thể
chỉ còn trăng trong tản văn của Marai Sandor.
nhẹ lòng và mỉm cười, vậy thôi
9/18/10
liêu xiêu
5/30/10
những giấc mơ (1)

có một ngày nào gọi là sung sướng chưa, rồi hôm nay bác ra đi, người đàn bà mà chúng tôi ( những người hàng xóm láng giềng) thường gọi Anh Hùng Lao Động.
sự biến đổi rất nhiều ở những nơi mà đồng tiền thay đổi chóng mặt.
đến bao giờ thì con người hết bon chen và sống một cuộc sống thật nhẹ nhàng, để mãi mãi bình yên, đừng bao giờ hỗn loạn
từ bao lâu rồi tôi e ngại cả những giấc mơ, không dám đọc tiếp " xứ sở diệu kỳ ... ", chắc tôi sợ sẽ đi đến cuối cùng của những giấc mơ.
ban ngày, mỗi người có thể đã sống rất thật
thế khi những gào thét, quẫy đạp trong những giấc mơ, rồi òa lên khóc, rồi cười khùng khục
là gì ?
là một khoảng khoắc nào của giấc mơ ?
hoặc
chỉ nằm yên nhắm mắt, chuông cửa reo liên hồi, tôi nằm yên và trôi vào một thế giới khác, cũng thật như chính cuộc sống này, cũng vằng vặc nhớ nhung, nhưng tôi biết đó không phải là giấc mơ
suy cho cùng, giấc mơ có lẽ là ước mơ được sống hoặc nỗi ám ảnh mà con người ta phải trải qua dù đêm hay ngày
thế là khi về xóm đã sẽ không chào một người, không còn hỏi " bác Hai, lá gai bây giờ mấy tiền một ký ", và cũng như 7-8 năm về trước, thím Bảy, anh Mười, bác Ba .. tất cả đã đi thực hiện giấc mơ ( là giấc mơ ) ừ, là giấc mơ đẹp
bỏ quên những lo toan bộn bề bon chen buồn khổ của cuộc sống ngày thường
quên tất cả đi, ừ quên tất cả đi
để giấc mơ nào cũng chỉ nhoẻn miệng cười
để bình yên bình yên những bình yên chỉ có bình yên
2/11/10
lựa chọn mùa xuân ?

điều đó có được không, khi mùa xuân rồi chắc chắc sẽ đến sau những mùa kia, hay đến để bắt đầu những điều mới mẻ
ngày xưa, tôi cũng nghĩ mùa xuân là điều gì đó sung sướng hoặc tương tự như vậy
nhưng không, mùa xuân suy cho cùng cũng thật bình thường
giá như những ngày của các mùa còn lại, người ta sống thật hơn, chân thành hơn, yêu đời hơn, bình lặng hơn thì có một điều chắc chắn xảy ra là mùa xuân sẽ nhẹ nhàng.
người và vật sẽ đều thêm tuổi mới, tiến sâu tiến xa trên hành trình sống, tiến cạn đến đất và tiến gần đến hư không.
nhiều khi, cuộc sống của tôi có nhiều sự lựa chọn bắt buộc nên tôi lại phải lựa chọn cả mùa xuân.
thôi, tôi cứ bình thản đi
thế, giữa Cơn say -- Giấc mơ
liệu Mùa Xuân sẽ chọn cái gọi là gì ?
1/29/10
1/22/10
mồng 8 tháng Chạp

như dự cảm, ngày rã rời trôi, tôi phải vực dậy sau những gì mỏi mệt.
rồi mùa đã tan, thời gian này, cơn gió ban chiều, khoảnh khoắc nắng những ngày chuẩn bị Lập Xuân sao nhẹ nhàng trôi, hay lòng tôi chậm rỗi.
thành phố vẫn thế, đường có lẽ thênh thang hay do ánh mắt nhìn rộng mở
không phải là bình yên, chắc từ những nụ cười làm nên tất cả
rồi cũng chọn cho mình những điều thuộc về mình
một khi, trong chiếc hộp ý nghĩ kỳ diệu luôn chứa điều gì đó, tạm đặt tên là Niềm Tin, thì tôi cũng thấy lòng bớt ì ạch
bỏ qua những vụn vặt nhói đau, lắng gạn những niềm buồn quen thuộc
ký ức sẽ dần trở thành ngoan ngoãn khi những ám ảnh đã chịu nằm yên, đã thôi vẫy vùng
" tỉnh ra thấy mình lênh đênh"* - câu hát của Việt Anh trong phim " giấc mơ cổ tích " cũng được thấu hiểu khi lắng nghe, khi miên man trong cảm xúc.
những vòng tròn cứ quay rồi gặp nhau, dòng chảy nào rồi cũng về biển lớn
" biển xô sóng trào "* nơi cửa biển, trong tầm mắt là hải âu chao liệng, xa xa là đảo, nằm đấy đã bao đời và chắc chắn cũng mang theo điều gì đó thân quen với tất cả, có lẽ cũng chấp nhận thân quen với tôi
đấy, Niềm Tin
rồi, một khoảng thời gian tròn đầy sẽ đến, nào.. " ngoan một tí đi "# ..
-------------------------------------------------------------------------
*: câu hát của NS Việt Anh
#: lời khuyên của Bé MA ( Minh Anh HN )
1/11/10
1/10/10
cuối mùa
1/3/10
mùa mới
hạnh phúc gần thật đấy, ta hãy cố lên một chút nữa, và làm một người mới theo nhiều nghĩa. lại nhớ chuyến xe từ Đà Lạt khi xổ đèo, nhớ nhiều lắm
và ước mơ nhiều lắm
chỉ là ước mơ thôi cũng đủ rồi
tuổi 24 chưa lâu đã đến tuổi 25, có khi đã gọi 26
năm nay phải cố gắng thật nhiều
nào là .. nào là
nên tập trung vào những mục tiêu
thích câu hát " đời ta là cánh mây, bay khắp bốn phương trời "
mùa mới, an lành, sức khoẻ, hạnh phúc, vừa đủ về những niềm tin.
12/24/09
2412
một năm trôi qua thật nhanh
dòng người đi Noel và đi bão năm rồi vẫn còn đâu đó
tất cả lùi xa
len lách để về nhà
tôi của một năm về trước
và tôi
của bây giờ
có nhận ra là chính mình đã khác xưa
ngoài kia, phố đêm se lạnh
khắp nên giăng đèn
người vẫn đông
và đâu cũng là những vòng tay
ừ, những vòng tay
tôi cứ nuôi những kỷ niệm của tôi
kỷ niệm vẫn đấy
nhưng rồi sẽ nhạt hơn
tựa như giấc mơ rồi sẽ quên lãng
sẽ được quên lãng
tự hỏi những ấm áp sẽ là gì giữa cuộc sống này
đêm
trà
tĩnh
lặng
vùi
quên
và thôi, một năm nữa đã qua
sắp xếp lại nào
rồi vui
10/31/09
giấc mơ xưa .. đã cũ

thế rồi ta đã không mơ, không giấc mơ cuối cùng
còn cầu nguyện làm chi
hoang đường quá, hoang đường quá ..
về đâu, chạy về đâu khi đã kết thúc rồi
kết thúc trò chơi hay kết thúc hay bắt đầu
những niềm đau khác
có ai biết hay chưa ai hề biết
giấc mơ tan mất rồi
bấn loạn
tan hoang
mơ hồ
hay là ta đã quen với việc hờ hững tất cả
quên tất cả rồi
tất cả quên mất rồi
phố đêm đông lắm
giọng người hờ hững lắm
nhiều khi cô độc bên nỗi niềm của mình thì cũng chẳng là gì
cảm giác ồn ào xung quanh, mắt ta nhìn thẳng và nước mắt trào ra
khóc là yếu đuối hay nước mắt cứ chảy thì sẽ mạnh mẽ vượt qua những điều sẽ đến
thôi, quên đi
dặn lòng như thế
sao nỗi đau này dài quá
bao giờ
bao giờ
quên
giấc mơ chưa đến nay đã cũ rồi
9/24/09
Đi hoang

version 1:
đêm, một trai sồn 39 tuổi đi tìm gà hoang, đèn đường vàng vọt, môi đỏ cười tươi và anh sồn sồn đáp vào.
- em ơi, đi với anh 1 cái nào, nhiêu em?
- thì có giá rõ ràng, anh lo gì, có chào buổi sáng không?
- sao cũng được, anh già roài, tuỳ em thôi.
- ok, nhảy cái phốc, lên xe, ôm eo, sờ mó, hotel 50000 VND không máy lạnh thẳng tiến.
- hú hú.
Xe chạy từ từ, đêm cuối cùng không đội mũ bảo hiểm, ôm sát thật sát vào em nhá, gió lồng trong vòng tay, mùi nước hoa xa lạ tầm thường, vòng eo nhỏ như eo biển miền Trung.
- 39 tuổi đầu mà chưa vợ nên khi làm vài ly xong chắc ... hí hí.
Cửa hotel mở rộng, phòng mở.
...
- úi, anh zai gầy thế, bao nhiêu tuổi rồi
- còn một tuổi nữa là đủ 40 mùa lá rụng.
- (cười nhe răng)khiếp nhể, 40 á, sao không chết mẹ đi mà còn đi kiếm hoa hả Pa?
- thì ... (ấp úng), nghèo, làm ngày làm đêm, nên đến giờ vẫn lạc duyên
- hí hí, thôi ông anh, tiến hành đi.
...
(gầy thế này mà sung )ha ha
version 2:
gió lạnh về khuya, từng cơn hắt mạnh và đèn đường ảm đạm
ai đó cần tình và ai đó cần tiền. cuộc sống đẩy đưa như thế. Nước mắt, mồ hôi và cả máu nữa. Đâu đó vẫn chảy trong dòng sông cuộc đời, với ước mơ chỉ để sống, để yêu, để quên, để nhớ.
ai đó vì một lý do để vịn vào, để quằn quại mà sống Mà sống.
+ anh: 39 tuổi hơn, mỏi mệt với cuộc sống của chính mình, bản thân lo không nổi, ngay cả hạnh phúc giản đơn của cuộc đời mình cũng không dám, ngần ngại, cái tuổi ăn mất mình, đành thôi. Ngày trôi, làm phụ hồ, rồi làm thợ hồ, ngày nắng làm - ăn, ngày mưa ngơi nghĩ. Thế mà đã năm qua năm, ăn bánh trả tiền, quên mất mình cần phải yêu, cần phải có một người phụ nữ, để vui, để buồn, để chan hoà nụ cười và dỗ giành những niềm đau. Cần có một đứa con để sống trọn là đời mình, sống trọn đời này. Nào, cuộc sống là những vòng quay, trò đùa số phận.
+ cô: từ gái quê, cô đi làm thợ phụ cắt tóc rồi bán cà phê, rồi cũng chỉ biết đổ thừa số phận, ước mơ giản gị nào có thành hiện thực, làm vợ, làm mẹ hay mãi chỉ làm tình. Đau. Đớn. Chỉ thế mới gọi tên cuộc sống. Bắt đầu quen với ánh đèn đường, quen với những lần ôm giày mà chạy bởi an ninh dân phòng, bắt đầu thích nghi với ánh mắt, những lần khóc trong nụ cười và cười trong nước mắt. Có thở than, có cuộc sống nhói đau, có ước mơ quay về. Nhưng, liệu có ai chịu cưới đĩ về làm vợ, có đứa con nào nhận mẹ mình là một con đĩ.
Trò đùa như thế. Bánh xe luân hồi như thế.
Anh và cô quấn lấy nhau để thoả cơn xác thịt, cười rồi khóc,khóc rồi cười. 29 tuổi của cô và 39 tuổi của anh. Có đâu một ngày bình yên,một mùa yêu thương, có đâu. Tìm đâu.
Nằm yên lắng nghe nhau. Ghép chung 2 cuộc đời, chẳng thể nào. Chẳng thể nào.
những mảnh vỡ có tìm nhau, bôi keo mà dán lại sẽ đau. Thà là những mảnh vỡ đau. đau mãi thành quen. thành những niềm đau có thực và vịn vào điều cho là hạnh phúc
mà sống
mà yêu
mà nhớ thương
...
trả tiền phòng
trả cho em tiền
gửi lại anh, miễn phí một ngày yêu
một đêm cô gặp trong mơ
một đêm anh tưởng mình có vợ
...
rồi ngày, anh vẫn tiếp tục làm việc và quay
rồi đêm, cô lại buông lơi
và nghèo là một cái tội ./.
8/31/09
bỏ cuộc

đời, chỉ là những lần lỡ hẹn- với tôi, đã thành quen
hay tại bao giờ bản thân cũng là người bỏ cuộc
giống như đi đò sang sông, đến trễ 1 phút thôi, đôi khi ta ngậm ngùi. tự hỏi có điều gì phía sau định mệnh, phía sau cuộc sống
có điều gì, ngoài tôi, chỉ biết trách hờn cuộc sống
mà sao lúc nào cũng là nghĩ suy, có làm ta trưởng thành trong nhẹ nhàng hơn?
hoặc những điều làm nên hạnh phúc thì có thật sự bình yên
lại thấy thênh thang rỗng
tôi hay bỏ cuộc, và lại cảm thấy tan hoang, như gió qua cánh đồng, chẳng để lại điều gì cả
những bầy chim cứ bay về phía mặt trời lặn
những cánh diều ngược gió chiều
rồi để tìm những điều gì, đâu là câu trả lời
tôi không biết
tôi chưa từng được biết
mà để làm gì khi những niềm đau còn mãi, hoặc như đã là máu thịt rồi
[chỉ là cớ để tự mình an ủi mình, tự xây lên cho mình một " nơi thương cảm" để làm chốn nương tựa ]
đôi khi, bỏ cuộc - một hành động từ bỏ tất cả để lang thang trong cuộc hành trình của mình
cũng là điều bình thường
lại cười cho những gì tôi nói
cười tôi, cười quên.
cười và lựa chọn một lối đi khác, dù biết lối đi nào cũng chỉ để tìm một thứ mà ai cũng cần
và nếu lại bỏ cuộc
lại
lựa chọn, chấp nhận
rồi cũng qua
lại thế
ngày mai sẽ khác hơn
chào tháng 9, chào 6 năm dài kỷ niệm
lại quay tròn, ngay cả những niềm đau.
8/21/09
quanh tôi là

cuộc sống
là hành trình của những nỗi đau.
và tự hỏi những điều cho thành phố này, có điều gì đã thay đổi
có điều gì lạ, điều gì quen
trong cuộc mưu sinh, đâu là nỗi khổ và đâu chỉ là trò đùa.
nhưng, chắc chắn: đó là nước mắt
quây quần trong mọi điều xung quanh mà cứ tưởng đó là cuộc sống, vô vàn cuộc sống - tự kỷ cuộc sống - tròn đầy cuộc sống
rồi lại cười trong cả những niềm vui, cười trong cả những niềm vui, trò đùa niềm vui.
6 năm trước, con đường kẹt xe vì đường nhỏ hẹp và bây giờ vẫn thế, vì người đông
vẫn là những cơn mưa xối xa và rồi ngập nước
vẫn 1 mình đứng ngắm nhìn nước trôi, đời trôi, dòng người trôi
vẫn những nụ cười cảm thông và 1 chút ít mỏi mệt
phải bon chen, phải tranh giành
chẳng ai là tiên là Bụt giữa đời này, chẳng ai cả
định mệnh thế, lòng người thế
cuộc đời bình dị thế
những cơn gió ngược vào mặt, trôi đi một chút nghĩ suy gì đó, để ta tạm chấp nhận một nụ cười giữa đời này
như - điều đó - thật - bình thường
ai đó không thích cá bơi tung tăng trong hồ kính vì nghĩ đó là một sự chấp nhận tự do dại khờ
mà có gì đâu, khi bản thân dù muốn hay không chính bạn sẽ lặp lại những điều đó
lẽ thường
lẽ thường của cuộc sống
lâu rồi ta quên cất một chiếc lá vàng vô tình rơi ngay trước mặt, như ghi ra và nhớ một kỷ niệm của đời mình
lâu rồi ta quên mất mình cần một cái ôm thật chặt, cái ôm không cười
lâu lắm rồi, câu nói từ thế giới phẳng không làm ta quay quắt nhớ
chiều nay, thành phố bình yên, buồn bình yên, lang thang bình yên
chẳng níu giữ điều gì cả
chiều nay, niềm vui đến với những con người thật bình thường
thành phố vẫn không đổi thay, lúc 4h chiều
xe tải hối hả chạy ra thành phố hoặc chạy về cho kịp bữa chuối hột lẩu bò bình dân
cho những vẫy tay vé số chiều xổ và cả những con số từ những giấc mơ
rồi lúc 5 h chiều ..
" mày, con 44 ra lộn đài, tức thật .. "
( 44: vú vừa tầm. :"> )