
nhiều khi thấy lòng thật bình yên, trong khi cô đơn thì vẫn nằm ngoan đấy, tồn tại vĩnh viễn trong con người - như là một phần không thể thiếu
rồi những ngày ta sống thật êm đềm, thật bình thường - thế cũng là quá đủ
ta chẳng đợi chờ để rồi u hoài một điều gì cả
như những đóa hoa nở rộ đón chào nắng mai
như mặt trời trên cao cùng với mây xanh vợi, xa xa bên kia là trăng lên buổi chiều
chỉ nguyện bình yên, nguyện bình yên
và ta nghĩ, ta sinh ra hình như chỉ để dành ôm ấp lấy bản thân ta
để cùng vui cùng buồn với những gì ta sẵn có và ta tạo nên
đâu đó có những câu hỏi vui buồn, những lần khóc cười, rồi ta cũng phải vượt qua
ai cũng khao khát bình yên nhưng lại sợ tầm thường
thôi, hãy để cuộc sống trôi như bản thân của nó
cố lên nào, bình thường ơi
ta sẽ đến bình yên
0 comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.