
cứ nằm đấy, lặng im đấy
trốn
ngoan bình yên
nhưng cảm giác này có được gọi là rỗng
chắc không
không chắc
cứ như là đã say
đã mơ
rồi thì rỗng, đến rỗng
sao cuộc đời bình thường
sao không biết khóc
và khóc
để thấy được , có, nhận lấy tình yêu
và cho đi tình đi
nhưng không, đã là cô đơn cuộn tròn
xung quanh lạnh
đêm lạnh
rồi thì
ta cũng tự làm mình cười
cười thôi
trong sáng
mặc kệ, đã quá thời ước mơ
0 comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.