Pages

    Showing posts with label binhyen. Show all posts
    Showing posts with label binhyen. Show all posts

    8/20/10

    những giấc mơ (4)


    tôi sợ những giấc mơ nửa đêm

    đêm

    thà là tiếng khóc

    đừng

    đừng thổn thức

    kêu la

    có bao giờ

    đêm là bình yên


    giấc mơ

    bao giờ cũng bí hiểm

    đã yên rồi

    đã yên rồi

    những triền miên rã nát


    lặng trôi

    làm sao biết được giấc mơ về đâu

    đến từ đâu

    để thả vào quên lãng


    đêm và quên lãng

    sợ đêm và quên lãng

    7/9/10

    những giấc mơ (3)


    lại một người nữa bỏ Saigon, cũng đúng thôi, vì học hành, cuộc sống thì vào
    nếu có gắn bó điều gì đó, thì ở lại, còn không..
    người ta mất bao năm để theo đuổi giấc mơ, và một khi may mắn đến, thì sẽ trở về
    ai ra đi mà không muốn trở về
    nằm bên mẹ - quê hương, ngồi bên ba - cội nguồn
    để được thấm đẫm yêu thương

    từ bao giờ, gắn bó với thành phố này
    chẳng vì nỗi niềm, chẳng vì đắm say
    có lẽ, vì ta phải sống

    ở đâu, Hoian hay Saigon, cũng những chiều một mình, những đêm thầm thì một mình và những buổi sáng, những con đường quen, những con sóng một mình
    thì có làm sao
    hình như, tất cả đã về hết
    hình như, cuộc sống luôn phải thử thách từng người tự sống, tự an ủi, tự cảm thông với chính mình
    rồi ngày qua, đó hiển nhiên là niềm vui

    hoa tử vi đã nở, mùa hè đã đến và rồi sẽ qua đi, một cành phượng quê nhà cũng làm ta nhớ
    dẫu biết, nỗi nhớ nào cũng thành kỷ niệm, cũng biết nằm yên
    nhưng sao ..

    thế rồi, ở lại, ta là người ở lại
    bởi cuộc sống phải thế, như định mệnh phải thế, rằng một mình chính là điều quen thuộc
    như nụ cười quen thuộc
    không hẳn cười đã là vui, không hẳn khóc đã là yếu đuối
    như câu nói từ lâu, rằng sống là cuộc hành trình
    một cuộc hành trình, đơn giản, giản đơn nhưng đầy những điều phải làm ta khóc cười

    thế rồi, ta sẽ sống, dù thế nào đi nữa
    bởi hạnh phúc hay niềm đau, đã đến hay chưa đến nhưng chắc chắn rồi qua đi
    ta mạnh mẽ hơn giữa cuộc đời này

    cuộc sống mệt mỏi và tất cả phải quay cuồng
    ừ thì, tình yêu sẽ chẳng dễ dàng
    tình yêu, một điều quý giá và xa lạ
    hay chưa bao giờ đến
    hay quá lạc lõng đến nỗi không nhận ra
    đành thôi, trốn mình đâu đó
    trong những bài hát nhớ quên, bên những câu chuyện khóc cười
    để cảm thấy bình yên

    5/30/10

    những giấc mơ (1)


    có một ngày nào gọi là sung sướng chưa, rồi hôm nay bác ra đi, người đàn bà mà chúng tôi ( những người hàng xóm láng giềng) thường gọi Anh Hùng Lao Động.
    sự biến đổi rất nhiều ở những nơi mà đồng tiền thay đổi chóng mặt.
    đến bao giờ thì con người hết bon chen và sống một cuộc sống thật nhẹ nhàng, để mãi mãi bình yên, đừng bao giờ hỗn loạn
    từ bao lâu rồi tôi e ngại cả những giấc mơ, không dám đọc tiếp " xứ sở diệu kỳ ... ", chắc tôi sợ sẽ đi đến cuối cùng của những giấc mơ.
    ban ngày, mỗi người có thể đã sống rất thật
    thế khi những gào thét, quẫy đạp trong những giấc mơ, rồi òa lên khóc, rồi cười khùng khục
    là gì ?
    là một khoảng khoắc nào của giấc mơ ?

    hoặc
    chỉ nằm yên nhắm mắt, chuông cửa reo liên hồi, tôi nằm yên và trôi vào một thế giới khác, cũng thật như chính cuộc sống này, cũng vằng vặc nhớ nhung, nhưng tôi biết đó không phải là giấc mơ

    suy cho cùng, giấc mơ có lẽ là ước mơ được sống hoặc nỗi ám ảnh mà con người ta phải trải qua dù đêm hay ngày

    thế là khi về xóm đã sẽ không chào một người, không còn hỏi " bác Hai, lá gai bây giờ mấy tiền một ký ", và cũng như 7-8 năm về trước, thím Bảy, anh Mười, bác Ba .. tất cả đã đi thực hiện giấc mơ ( là giấc mơ ) ừ, là giấc mơ đẹp

    bỏ quên những lo toan bộn bề bon chen buồn khổ của cuộc sống ngày thường
    quên tất cả đi, ừ quên tất cả đi

    để giấc mơ nào cũng chỉ nhoẻn miệng cười
    để bình yên bình yên những bình yên chỉ có bình yên

    5/4/10

    lại " như gió qua cánh đồng"


    như hôm nay, lang thang gần 40 cây số
    lại con đường xưa, buổi trưa lặng gió
    con đường, đã hơn đôi bàn tay qua lại
    đêm nhập nhòa, sáng tinh tươm hay trưa yên tĩnh
    vẫn cảm giác đó. trống rỗng đến hư không

    ai đó từng nói, sẽ ngồi bên bờ sông ngắm gió
    còn hôm nay, lặng im giữa nao nao tiếng ve mùa hạ
    tự hỏi lòng " tiếng gì nghe quen mà lạ đến ray rứt ? "
    chẳng lẽ chưa bao giờ nghe ve kêu
    nao nao, inh ỏi .. lòng ta giữa chốn bình yên
    sân chùa buổi trưa, sau cơn mưa rào đầu hạ.

    những ngày mỏi mệt, giấc mơ hay ký ức cũng hoang mang
    bạn hỏi tôi: nỗi đau đến, nỗi đau đi, nỗi đau lại đến. Vậy nỗi đau có màu gì ?
    từ lâu rồi, tôi định nghĩa cho mình nôĩ đau màu xám sáng, và tôi quen thuộc nó
    chỉ đơn giản, nó là một góc nhìn khác của hạnh phúc
    như sự dối lừa của những lời khuyên rằng hãy nhìn đời qua lăng kính màu hồng
    giản đơn, là có nỗi niềm nào, cũng được gọi tên hạnh phúc

    giống nhau cả thôi bạn à, hãy cảm ơn những quãng đường gặp nhau
    rồi qua đi
    cứ thế qua đi
    món quà hạnh phúc

    âm thanh trưa lắng đọng vào đêm
    cây bàng đã chết sau khi bị rọc vỏ
    bầy chim sẻ vẫn ghé sân vào mỗi chiều
    nghĩ suy vẫn về sau những âu lo
    ánh mắt hay nụ cười đã thoáng nghĩa xa xăm
    hãy tự ghi tiếp trong những điều đã nhớ
    rằng tình yêu, dẫu thoáng qua cũng đẹp đến mơ hồ

    4/11/10

    hồn nhiên


    hồn nhiên sống, hồn nhiên yêu
    hồn nhiên bên người hồn nhiên
    nếu là tình, hãy là tình
    nào biết hạnh phúc giản đơn
    ta đã cười trong những sớm mai
    bên lặng yên đợi chờ
    hồn nhiên hạnh phúc



    ----
    * xin hình trên fb

    1/22/10

    mồng 8 tháng Chạp

    Photobucket

    như dự cảm, ngày rã rời trôi, tôi phải vực dậy sau những gì mỏi mệt.
    rồi mùa đã tan, thời gian này, cơn gió ban chiều, khoảnh khoắc nắng những ngày chuẩn bị Lập Xuân sao nhẹ nhàng trôi, hay lòng tôi chậm rỗi.
    thành phố vẫn thế, đường có lẽ thênh thang hay do ánh mắt nhìn rộng mở
    không phải là bình yên, chắc từ những nụ cười làm nên tất cả
    rồi cũng chọn cho mình những điều thuộc về mình
    một khi, trong chiếc hộp ý nghĩ kỳ diệu luôn chứa điều gì đó, tạm đặt tên là Niềm Tin, thì tôi cũng thấy lòng bớt ì ạch

    bỏ qua những vụn vặt nhói đau, lắng gạn những niềm buồn quen thuộc
    ký ức sẽ dần trở thành ngoan ngoãn khi những ám ảnh đã chịu nằm yên, đã thôi vẫy vùng
    " tỉnh ra thấy mình lênh đênh"* - câu hát của Việt Anh trong phim " giấc mơ cổ tích " cũng được thấu hiểu khi lắng nghe, khi miên man trong cảm xúc.

    những vòng tròn cứ quay rồi gặp nhau, dòng chảy nào rồi cũng về biển lớn
    " biển xô sóng trào "* nơi cửa biển, trong tầm mắt là hải âu chao liệng, xa xa là đảo, nằm đấy đã bao đời và chắc chắn cũng mang theo điều gì đó thân quen với tất cả, có lẽ cũng chấp nhận thân quen với tôi
    đấy, Niềm Tin

    rồi, một khoảng thời gian tròn đầy sẽ đến, nào.. " ngoan một tí đi "# ..

    -------------------------------------------------------------------------
    *: câu hát của NS Việt Anh
    #: lời khuyên của Bé MA ( Minh Anh HN )