
là im lặng, chỉ có nó.
mà không, có khoảng không vây quanh.
câu trả lời bao giờ cũng chỉ à sự mờ ám, và " sự an ủi tâm hồn"
làm sao đòi hỏi một người có thể hiểu một người
không làm sao cả
thế giới vẫn không ngừng
cuộc sống vẫn không ngừng
sao tôi không quên đi
hay ký ức vẫn nằm sẵn trong đó, chỉ đợi khoảng không và thời gian
rồi hiện về
không an ủi, không vuốt ve
mà chỉ toàn thương cảm
để rồi tôi phải vượt qua, sau khi đối diện với sự trỗi dậy của cô đơn
dạo này bỗng như ám ảnh bởi tiếng hát Mỹ Linh, ngày nào cũng muốn nghe " hát theo người đi trên phố "
có lẽ nào đắm say buồn như thế
có lẽ nào
lại nức nở, lại im lặng, lại cuối gầm ..
" dẫu xa xôi, dẫu không trọn tình, với em tình yêu quý giá, tình yêu sao quý giá "