Pages

    9/24/09

    Đi hoang


    version 1:

    đêm, một trai sồn 39 tuổi đi tìm gà hoang, đèn đường vàng vọt, môi đỏ cười tươi và anh sồn sồn đáp vào.

    - em ơi, đi với anh 1 cái nào, nhiêu em?

    - thì có giá rõ ràng, anh lo gì, có chào buổi sáng không?

    - sao cũng được, anh già roài, tuỳ em thôi.

    - ok, nhảy cái phốc, lên xe, ôm eo, sờ mó, hotel 50000 VND không máy lạnh thẳng tiến.

    - hú hú.

    Xe chạy từ từ, đêm cuối cùng không đội mũ bảo hiểm, ôm sát thật sát vào em nhá, gió lồng trong vòng tay, mùi nước hoa xa lạ tầm thường, vòng eo nhỏ như eo biển miền Trung.

    - 39 tuổi đầu mà chưa vợ nên khi làm vài ly xong chắc ... hí hí.

    Cửa hotel mở rộng, phòng mở.

    ...

    - úi, anh zai gầy thế, bao nhiêu tuổi rồi

    - còn một tuổi nữa là đủ 40 mùa lá rụng.

    - (cười nhe răng)khiếp nhể, 40 á, sao không chết mẹ đi mà còn đi kiếm hoa hả Pa?

    - thì ... (ấp úng), nghèo, làm ngày làm đêm, nên đến giờ vẫn lạc duyên

    - hí hí, thôi ông anh, tiến hành đi.

    ...

    (gầy thế này mà sung )ha ha

    version 2:

    gió lạnh về khuya, từng cơn hắt mạnh và đèn đường ảm đạm

    ai đó cần tình và ai đó cần tiền. cuộc sống đẩy đưa như thế. Nước mắt, mồ hôi và cả máu nữa. Đâu đó vẫn chảy trong dòng sông cuộc đời, với ước mơ chỉ để sống, để yêu, để quên, để nhớ.

    ai đó vì một lý do để vịn vào, để quằn quại mà sống Mà sống.

    + anh: 39 tuổi hơn, mỏi mệt với cuộc sống của chính mình, bản thân lo không nổi, ngay cả hạnh phúc giản đơn của cuộc đời mình cũng không dám, ngần ngại, cái tuổi ăn mất mình, đành thôi. Ngày trôi, làm phụ hồ, rồi làm thợ hồ, ngày nắng làm - ăn, ngày mưa ngơi nghĩ. Thế mà đã năm qua năm, ăn bánh trả tiền, quên mất mình cần phải yêu, cần phải có một người phụ nữ, để vui, để buồn, để chan hoà nụ cười và dỗ giành những niềm đau. Cần có một đứa con để sống trọn là đời mình, sống trọn đời này. Nào, cuộc sống là những vòng quay, trò đùa số phận.

    + cô: từ gái quê, cô đi làm thợ phụ cắt tóc rồi bán cà phê, rồi cũng chỉ biết đổ thừa số phận, ước mơ giản gị nào có thành hiện thực, làm vợ, làm mẹ hay mãi chỉ làm tình. Đau. Đớn. Chỉ thế mới gọi tên cuộc sống. Bắt đầu quen với ánh đèn đường, quen với những lần ôm giày mà chạy bởi an ninh dân phòng, bắt đầu thích nghi với ánh mắt, những lần khóc trong nụ cười và cười trong nước mắt. Có thở than, có cuộc sống nhói đau, có ước mơ quay về. Nhưng, liệu có ai chịu cưới đĩ về làm vợ, có đứa con nào nhận mẹ mình là một con đĩ.

    Trò đùa như thế. Bánh xe luân hồi như thế.

    Anh và cô quấn lấy nhau để thoả cơn xác thịt, cười rồi khóc,khóc rồi cười. 29 tuổi của cô và 39 tuổi của anh. Có đâu một ngày bình yên,một mùa yêu thương, có đâu. Tìm đâu.

    Nằm yên lắng nghe nhau. Ghép chung 2 cuộc đời, chẳng thể nào. Chẳng thể nào.

    những mảnh vỡ có tìm nhau, bôi keo mà dán lại sẽ đau. Thà là những mảnh vỡ đau. đau mãi thành quen. thành những niềm đau có thực và vịn vào điều cho là hạnh phúc

    mà sống

    mà yêu

    mà nhớ thương

    ...

    trả tiền phòng

    trả cho em tiền

    gửi lại anh, miễn phí một ngày yêu

    một đêm cô gặp trong mơ

    một đêm anh tưởng mình có vợ

    ...

    rồi ngày, anh vẫn tiếp tục làm việc và quay

    rồi đêm, cô lại buông lơi

    và nghèo là một cái tội ./.

    0 comments:

    Post a Comment

    Note: Only a member of this blog may post a comment.