Pages

    Showing posts with label nghisuy. Show all posts
    Showing posts with label nghisuy. Show all posts

    12/6/10

    như là vô cùng


    những ngày này, cứ tuồn tuột trôi đi, hư vô
    không còn kỷ niệm hay giấc mơ nào ấp ủ
    biết buồn hay nên vui
    hay sống những khoảnh khắc bình thường như thế
    và như thế hư vô

    một khi không còn điều gì để níu giữ
    không có một cuộc hẹn nào giữa cuộc đời này, thì người ta vẫn sống đấy thôi
    dùng từ " giá như " để cuối cùng đọng lại điềi gì trong ý nghĩ
    để rồi được nhớ rằng mình còn có thể đắm say

    những từ ngữ cuối cùng chỉ còn là sáo rỗng
    những con người đến rồi mùa trôi qua, chắc chắn người sẽ ra đi
    còn ta, ta cứ tiếp tục e ngại chính mình, điều này đồng nghĩa với hoài nghi cuộc sống
    bao năm rồi, khát vọng chắp vá ước mơ
    để nhiều khi, thấy mình hoang vắng, hoang mang, hoang dại rồi thành .. hoang tưởng lúc nào không biết
    cô bạn ngày nào nói, mơ hoài khó được vỹ nhân, thôi đành tập chơi vỹ cầm
    cũng là một lý lẽ cho cuộc sống

    người ta sống - còn sống khi có một cái gì đó, một nhỏ nhoi gì đó để mà hướng tới, để mà bấu víu, để mà thấy bình yên, để cảm thấy mình tồn tại hiển nhiên cùng tất cả
    nhưng
    cũng có người, sống - rất giản đơn là không thể chết
    cuộc hành trình trả nợ chưa bao giờ dứt, và người ta còn quá nhiều nhân duyên giữa chốn này

    rồi ai có biết thương ai, rồi ai có biết yêu ai
    hay như những giấc mơ chập chờn ký ức, ám ảnh một phút giây nào đó
    rồi chỉ là trở lại trong một căn phòng trắng, những lời nói không rõ, những gương mặt cười thân khóc lạ hay chỉ là 1 khung hình chợt lóa trên 1/25 giây trước khi bừng tỉnh
    rồi hỏi, đây là đâu, là thành phố ước mơ hay thành phố chạy theo giấc mơ

    cuối cùng, ngày rã rời trôi
    chia sẽ một điều gì, một câu hát, một đoạn thơ hay một tâm tình nông nổi cũng trở nên quá khó khăn
    để rồi, muốn gào lên
    dễ dàng gì mà đắm say
    rồi,
    ....
    như là vô cùng

    10/29/10

    những giấc mơ (5)


    *Ba Má và con
    nằm dưới mái nhà tranh, cạnh bên trên là cây sào ngắn treo những bộ đồ thường mặc, nói rằng biết bao giờ được đi máy bay, bao giờ có được cái nhà cao ráo như ông Tám, sống vài ngày rồi chết cũng được. rồi cũng vay xóa đói giảm nghèo số tiền ít ỏi và vay mượn thêm để xây ba bức tường ghép vào nhà trên thành cái nhà dưới để rắn rít khỏi bò vào nhà.
    để khi Ba kêu Minh, con vào lấy cái ghi-đông Ba để dưới giường ra đây cho Ba. con chạy vào nhìn xuống dưới giường, mắt chớp chớp lòa lòa thì thò tay vào thấy hai hình tròn sáng sáng, con chụp 1 cái hóa ra chụp ngay con rắn rồng, chắc đang bắt chuột dưới giường thay vì bắt trên máng xối
    Má thì ngồi ở đây, ngay sau lưng, hỏi có ăn mỳ xào nữa không tau sớt qua nè, con thì trả lời, thôi, con ráng ăn cái bát này cho hết, no quá. thế là Má ngồi Má ăn.
    ít bữa Má về quê lại rồi, giờ con thấy nhớ Ba. con My nhắn tin vào nói ở mình nghe lạnh lạnh rồi Minh ơi, ở quê mà lạnh thì cứ đắp mền mà bật quạt, có đậu phụng rang mà nhai thì phê kinh lắm.
    thế nào cũng bị anh chỉ cằn nhằn là trời lạnh thấy ông nội mà tụi bây cứ bật máy quạt rồi còn đắp mền.
    tuổi thơ của tôi yên ả, những giấc mơ cũng bình thường yên ả, như thế
    nhưng những lần theo mẹ chèo ghe bẻ bắp bên kia sông, cũng như ngồi trước sườn xe đạp xanh mà nhìn ráng chiều đỏ rực, để nghe Ba Má nói về ngày mai là phát hành tờ tiền 100đ và thu hồi tờ 50đ, Ba nói với Má rằng tôi nghe họ nói tờ 50000đ xanh đẹp lắm
    vẫn cứ thích tuổi thơ như thế, và từ bao giờ tôi luôn sống bằng kỷ niệm như thế
    và vì thế, tôi thấy cuộc đời, ít nhất là cuộc đời của tôi : dễ dàng hơn

    trước nhà tôi không còn cây mận xanh trái ngọt nữa, đã bị chặt từ năm mùa mưa gió năm 2003 gì đó, thay vào bằng cây xoài mà chim hay người vào đó vô tình gieo hạt. lại nhớ về những lần không trèo cây mà làm kù-nèo hái mận, bởi những thằng cùng xóm theo lời Ba nói là " hủ mắm treo đầu giàn ", tụi hắn trèo lên mà có chuyện gì tau đẻ không kịp đền, từ nhỏ con đã biết nói với Ba rằng Ba cứ qua với má hắn là trả được liền.
    rồi kù-nèo rớt móc, con loay hoay cột lại, mấy đứa kia thì đứng loanh quanh đâu đó, mấy người lớn thì ngồi trong hiên, con tình cờ quay lại sau lưng thì có 1 con rắn lửa đang bò sát đến dưới gót chân con, cũng như lần lấy "ghi-đông" xe đạp, con 3 chân bốn cẳng lại xuống ngay đừng cái, nghe nói là mặt không còn xí máu. rồi Ba cũng đi kiếm cây bông hoa mùi tỏi về trồng trên hàng rào.

    rồi con nhớ năm lớp Một con đi học về, Má ngồi mắc áo motxilin hoa tím trong bếp, Má hỏi có đạt điểm 10 nào không, rồi những trưa hè nắng chang chang, trời đứng gió, Ba đi về da cháy mắt hoa.
    rồi những ngày con biết đi chợ nấu ăn những buổi trưa cơm canh cá mắm.

    *đời sống

    chọn gì đây, để trách câu hát " cuộc đời là những chuyến xe " của nhạc sỹ nổi tiếng, có nhiều công việc để làm nhưng không giản đơn như trong suy nghĩ của nhiều người rằng làm để có tiền và có cuộc sống tốt đẹp, bằng mọi giá. bằng mọi giá dù không hẳn chà đạp lên tất cả, nhưng làm sao để cân bằng tình cảm, bởi cho cùng " món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm"

    bởi dù 9 tháng 10 ngày bên nhau, dù sinh nhật và đám giỗ trần gian lâu lâu lại trùng một ngày, đèn sáp sinh nhật con để trên bàn thờ, rồi những sự chọn lựa muôn đời vẫn là câu hỏi.
    chọn gì đây, phụ việc - kế toán - quản lý - nhân viên - giám đốc - tài xế - thiết kế - lơ xe - thợ may - sinh viên - gia sư - diễn viên hay cày bừa ban ngày để đêm về nằm một mình mà ôn lại ký ức, sống bằng ký ức và đủ tuổi để viết những dòng gọi là tản văn về cuộc sống, để mình đọc những gì chứng kiến và trải qua, dù dưới màu lăng kính nào cũng bình yên.

    cứ chọc Má rằng ai biểu sinh con lúc 6h sáng làm chi, để sinh 3-4 h chiều họ siêng thì dắt đi ăn miếng cỏ, không thì ngồi phò phè ợ lên nhai lại, ngắm vườn sắn dây bầu cây cà và mây chiều bảng lảng trôi, bên bếp lửa Ba Má nhen cho bữa cơm chiều.

    nhưng, mấy ai được chọn cho mình số phận. tất cả rồi cũng lang thang, mãi lang thang, như chính hình thức cuộc đời vốn thế. từ khi biết nghĩ, con vẫn luôn nghĩ rằng GIA ĐÌNH là mãi mãi bên con, duy nhất và bên trên tất cả.

    *những niềm vui
    dẫu có thấy những vai diễn giữa cuộc đời thì tôi cũng nghĩ rằng tất cả chỉ mong hạnh phúc, rồi lại xuề xòa cười, và niềm vui, bờ vai, nụ cười là những điều quý giá.
    như tình yêu tôi dành, và giữ nguyên đấy
    chọn lựa hay không, nhớ thương hay không thì cũng đã nằm trong tim, những lúc nghĩ về mong thấy niềm vui, là ổn rồi
    bình yên rồi. dù, có nhiều điều chẳng biết nói cùng ai
    giá như có một ai đó chỉ để nghe than thở
    giá như có một ai đó chỉ để thấy vui mà bấm ngay số điện thoại
    nhưng tất cả, đã là số chẵn
    và số lẻ là con số phải bắt đầu làm lại hay nghĩa lạc quan hơn là tiếp tục
    niềm vui thì tạo ra, cũng có nhiều. nỗi buồn, mong tan đi. còn lại, cứ buông xuôi cho đời, trả lại cho đời.
    ... mùa đông, cánh buồm ngơ ngẩn sóng
    người về, mắt buồn những dấu chân ...

    10/11/10

    tháng Mười và những sự chết


    cái chết, một entry hình ảnh hoa vàng không post được của 2 năm về trước, thương tiếc cô diễn viên 40 tuổi người HQ

    rồi cái chết của 1 người 2 mạng sau 8 tháng nằm thực vật. tuổi Dần.

    lại nghĩ đến cái chết và lại nghĩ không tốt về những người đang sống

    rồi lại thấy không nên và quá đáng

    mỗi con người, nên chân thành với cuộc sống của chính mình trước đã

    còn người ta giả dối, trơ trẽn lọc lừa thì đó cũng là cách sống của người ta

    mình bận tâm để làm gì

    - " sao buổi trưa đó không vào ? "

    - " tại thấy một hình ảnh tốt đẹp và muốn giữ mãi thôi "

    và bây giờ, lại thấy những dòng chữ, mong sao đừng giả dối

    bởi chẳng có điều gì tốt đẹp được xây nên bởi dối trá.



    biết đâu, là sự thành thật

    và người ta đã chọn lựa sự thành thật như thế qua tính cái TÂM của chính họ

    được mất tùy duyên

    nào ai có muốn những khổ đau

    chỉ là một cách đặt tên cho số phận.



    nhiều người đủ thông minh để nhận ra nhưng vẫn đánh đu

    nhiều người vì tình thương mà chấp nhận

    căm hận mà để làm gì

    sự lãnh đạm đôi khi cũng là một điều tốt



    rằng là thương

    là thương

    bởi mặt trời chẳng thể

    chỉ còn trăng trong tản văn của Marai Sandor.



    nhẹ lòng và mỉm cười, vậy thôi

    9/18/10

    liêu xiêu


    trời mưa, rồi ngưng, rồi lại mưa. thời tiết cuối mùa thành phố này khó hiểu

    hủy các cuộc hẹn, và người như rỗng rỗng không diễn tả được

    cuộc hẹn lâu ngày nhanh kết thúc

    lang thang, đến quán nước vỉa hè bồn hoa quen thuộc

    một ly cam, vài điếu thuốc

    nhìn thành phố quen thuộc của đêm

    thành phố đêm nay không sương giăng, những ồn ào sao xa lạ, hay lòng ta đang rỗng

    đợi chờ tin nhắn

    và biết rằng người đang buồn

    chẳng biết thế nào, chỉ biết im lặng

    " hug "

    xin cảm ơn đời vì những sẽ chia, nếu không biết bám víu vào đâu mà sống


    hơn một lần, tôi đã biết chấp nhận lặng im và biến mất

    để cho ai đó chọn lựa thật kỹ càng

    bởi, tất cả chỉ là ngộ nhận, và tôi nên hiểu ra càng sớm càng tốt.


    ngày hôm nay, sinh nhật Thùy Dung, mà đến trưa mới biết hôm nay là ngày 18.

    ngày hôm nay, trống rỗng cả nghĩ suy

    chỉ biết

    đâu đó, mình được yêu thương, dù một chút

    cũng là hạnh phúc


    gác lại những nỗi buồn cho những ngày khác

    bởi không thể khác được

    đừng nói câu một mình sáo rỗng, đắng lắm.

    7/9/10

    những giấc mơ (3)


    lại một người nữa bỏ Saigon, cũng đúng thôi, vì học hành, cuộc sống thì vào
    nếu có gắn bó điều gì đó, thì ở lại, còn không..
    người ta mất bao năm để theo đuổi giấc mơ, và một khi may mắn đến, thì sẽ trở về
    ai ra đi mà không muốn trở về
    nằm bên mẹ - quê hương, ngồi bên ba - cội nguồn
    để được thấm đẫm yêu thương

    từ bao giờ, gắn bó với thành phố này
    chẳng vì nỗi niềm, chẳng vì đắm say
    có lẽ, vì ta phải sống

    ở đâu, Hoian hay Saigon, cũng những chiều một mình, những đêm thầm thì một mình và những buổi sáng, những con đường quen, những con sóng một mình
    thì có làm sao
    hình như, tất cả đã về hết
    hình như, cuộc sống luôn phải thử thách từng người tự sống, tự an ủi, tự cảm thông với chính mình
    rồi ngày qua, đó hiển nhiên là niềm vui

    hoa tử vi đã nở, mùa hè đã đến và rồi sẽ qua đi, một cành phượng quê nhà cũng làm ta nhớ
    dẫu biết, nỗi nhớ nào cũng thành kỷ niệm, cũng biết nằm yên
    nhưng sao ..

    thế rồi, ở lại, ta là người ở lại
    bởi cuộc sống phải thế, như định mệnh phải thế, rằng một mình chính là điều quen thuộc
    như nụ cười quen thuộc
    không hẳn cười đã là vui, không hẳn khóc đã là yếu đuối
    như câu nói từ lâu, rằng sống là cuộc hành trình
    một cuộc hành trình, đơn giản, giản đơn nhưng đầy những điều phải làm ta khóc cười

    thế rồi, ta sẽ sống, dù thế nào đi nữa
    bởi hạnh phúc hay niềm đau, đã đến hay chưa đến nhưng chắc chắn rồi qua đi
    ta mạnh mẽ hơn giữa cuộc đời này

    cuộc sống mệt mỏi và tất cả phải quay cuồng
    ừ thì, tình yêu sẽ chẳng dễ dàng
    tình yêu, một điều quý giá và xa lạ
    hay chưa bao giờ đến
    hay quá lạc lõng đến nỗi không nhận ra
    đành thôi, trốn mình đâu đó
    trong những bài hát nhớ quên, bên những câu chuyện khóc cười
    để cảm thấy bình yên

    6/20/10

    trốn chạy


    làm sao đi nữa
    khi một người không tồn tại lại có thể tiếp tục tồn tại
    đúng ra thì không nên tiếp tục
    có chăng, người ta sống chẳng qua là quá thờ ơ
    thờ ơ với cái chết
    thờ ơ với sự sống
    tất cả chỉ là muốn lãng quên, để lãng quên
    một hôm, chỉ còn nụ cười là nghe tiếng
    còn tiếng khóc cũng không là nấc nghẹn

    trốn chạy điều gì, cuộc đời không có thật
    huống hồ giấc mơ

    tìm kiếm làm gì
    chẳng để làm gì
    xung quanh, cuộc sống luôn có, luôn là hệ quy chiếu
    người ta sống để che lấp những khoảng không
    nụ cười che đi nước mắt
    không thanh âm che đi tiếng khóc

    cuối cùng thì, cũng chỉ để vay mượn một chút món quà
    có tên thường gọi : yêu thương

    5/15/10

    những ngày mệt nhoài


    chiều đổ vào đêm, mây trắng lang thang, con đường có điện và bóng tối, từng đoạn
    đêm về, đèn đường đã tắt bớt, mây trắng vẫn sáng và lẩn quanh trên ngọn cây bàn khô trụi
    đêm mùng 2 tháng 4 âm lịch, trời vẫn sáng
    chắc trăng sẽ về sớm

    những ngày mệt nhoài, và thấy tủi thân
    đi trên đường, nghe giai điệu [ nhớ - quên ] vang lên, và rưng rưng
    ngồi trong quán cafe, giữa những im lặng, và rưng rưng
    về nhà, tivi vẫn nói, cuối gầm, và rưng rưng
    chắc do thấy mình hèn kém

    cuộc sống là chuỗi dài phấn đấu, cuộc hẹn với SG ngày dài thêm
    sẽ phấn đấu, cho tròn đầy

    những cơn gió đêm đã nhiều hơn, mùa mưa gần về
    dù sao, cũng chỉ là chuyện đất trời nghiêng ngả
    ta bước đi.

    5/13/10

    lan man - 4


    chỉ có bầu trời cao, chỉ có mặt trời xa
    và tình người là không thể
    đắn đo làm gì những lời buồn bã
    nhẹ lòng đi em

    cánh chim bay, mải miết bay
    mặc kệ bầu trời, mặc kệ lối cũ
    rồi những ngày em sẽ sống
    trong niềm thương

    chọn cho mình những điều để quên
    ta sẽ sống những những ngày rất mới
    trong lặng im

    [
    bận rộn chèn nỗi đau, nỗi đau tan biến
    bình yên chèn tuyệt vọng, tuyệt vọng nở hoa
    ]

    5/4/10

    lại " như gió qua cánh đồng"


    như hôm nay, lang thang gần 40 cây số
    lại con đường xưa, buổi trưa lặng gió
    con đường, đã hơn đôi bàn tay qua lại
    đêm nhập nhòa, sáng tinh tươm hay trưa yên tĩnh
    vẫn cảm giác đó. trống rỗng đến hư không

    ai đó từng nói, sẽ ngồi bên bờ sông ngắm gió
    còn hôm nay, lặng im giữa nao nao tiếng ve mùa hạ
    tự hỏi lòng " tiếng gì nghe quen mà lạ đến ray rứt ? "
    chẳng lẽ chưa bao giờ nghe ve kêu
    nao nao, inh ỏi .. lòng ta giữa chốn bình yên
    sân chùa buổi trưa, sau cơn mưa rào đầu hạ.

    những ngày mỏi mệt, giấc mơ hay ký ức cũng hoang mang
    bạn hỏi tôi: nỗi đau đến, nỗi đau đi, nỗi đau lại đến. Vậy nỗi đau có màu gì ?
    từ lâu rồi, tôi định nghĩa cho mình nôĩ đau màu xám sáng, và tôi quen thuộc nó
    chỉ đơn giản, nó là một góc nhìn khác của hạnh phúc
    như sự dối lừa của những lời khuyên rằng hãy nhìn đời qua lăng kính màu hồng
    giản đơn, là có nỗi niềm nào, cũng được gọi tên hạnh phúc

    giống nhau cả thôi bạn à, hãy cảm ơn những quãng đường gặp nhau
    rồi qua đi
    cứ thế qua đi
    món quà hạnh phúc

    âm thanh trưa lắng đọng vào đêm
    cây bàng đã chết sau khi bị rọc vỏ
    bầy chim sẻ vẫn ghé sân vào mỗi chiều
    nghĩ suy vẫn về sau những âu lo
    ánh mắt hay nụ cười đã thoáng nghĩa xa xăm
    hãy tự ghi tiếp trong những điều đã nhớ
    rằng tình yêu, dẫu thoáng qua cũng đẹp đến mơ hồ

    4/2/10

    lan man - 2


    trưa nắng, đường đông, đâu đó " giấc mơ mùa thu " vang lên, tình cờ lặp lại trong nhiều lần
    tôi ngân nga theo
    dạo này cảm thấy mệt mỏi, chẳng vì lẽ gì.
    bao giờ có mùa gió.
    để có thể gạt đi cả.
    thôi, bỏ đi.
    thôi đi.
    làm sao cho nhẹ lòng hơn đi.
    tháng tư lại về, dù chẳng đợi chờ gì, chẳng có kỷ niệm nào của tháng tư
    năm nay chưa thấy phượng nở. chắc mùa hè chỉ đến theo quy định lẽ ra phải đến.
    " rồi cũng xa xưa "
    thôi, bình yên mùa mùa.
    tốt nhất là quên đi tất cả.

    2/27/10

    lan man - 1


    nếu quả thật cuộc đời rồi sẽ hư vô, thì con người có nên sống.
    hay chỉ mong để lại, một chút gì đó trong những cơn gió, những cơn gió vô tình.
    SG nắng cháy, cây bàng lá xanh lá đỏ trơ trơ dưới nắng
    có những tương phản khiến người ta phải lựa chọn
    cũng có những tương đồng khiến người ta phải lựa chọn
    trên một cây bàng mùa này, trên cành, người ta sẽ chọn lá xanh hay lá đỏ làm chủ bức tranh
    tôi chọn khoảng không
    chỉ vì tôi không biết đâu là đâu.
    trong bộ phim " Tây du ký " tôi hay coi thì có câu người ta hay hỏi Đường Tăng Trần Huyền Trang: " NGƯỜI từ đâu đến và sẽ đi về đâu ? "
    câu hỏi đó vang vọng
    ừ, người từ đâu đến và sẽ đi về đâu ?
    có lẽ câu trả lời đã quá quen thuộc
    với tôi, lựa chọn câu trả lời trọn vẹn quả thật khó khăn
    như chọn lá xanh hay chọn lá đỏ
    hay chọn chính những giấc mơ của chính mình sẽ sống, sẽ bước đi.
    vậy mà, giữa SG nắng cháy những ngày đầu năm âm lịch mới
    SG quay cuồng, để có thể đắm mình vào ước mơ vào một ngày nào đó

    lá bàng, đến từ màu xanh và sẽ đi về màu đỏ
    hoa phù dung, đến từ màu trắng và sẽ đi về màu hồng thẫm
    đó cũng là sự lựa chọn của lá, của hoa
    còn con người, chắc quá khó khăn

    giữa nước mắt và nụ cười, ta sẽ chọn
    giữa nụ cười và hân hoan, ta sẽ chọn
    hân hoan trong nước mắt, đấy, hân hoan trong nước mắt
    mãi không chọn là nụ cười trong nụ cười
    bởi
    đôi khi, nụ cười trong nụ cười chỉ để che lấp những khoảng không.

    2/4/10

    lan man chạy dọc đường quen


    - tết này chị không về sao?
    - không ạ, cứ hai năm mới về một lần, cả đi về mất năm ngày rồi mà khi vào lại mất chỗ đứng
    + chị hay đứng chỗ này về quê luôn rồi hả ?
    + năm nay chị ấy về từ mồng 10 chú ạ.

    tết đến, mong muốn về với những quây quần, ấm cúng.
    những điều tưởng như rất đổi bình thường. thật đấy, rất đổi bình thường.

    --------------------------------------------------------------------------
    trên chuyến tàu băng trong đêm những ngày xa ấy, vẫn có những ánh đèn đưa tiễn thay cho những vẫy tay, để biết một người ngồi trên tàu trong lần hiếm hoi đó vẫn bớt cô đơn
    như đêm nay, gió đã nhiều lắm, hay tại lang thang, chắc do gió nhiều.
    những con đường thân quen, bất chợt bắt gặp ánh đèn đưa tiễn, thì những ký ức lại hiện lên
    dẫu cũng là bình thường, như giấc mơ đã qua, thì cớ sao lòng lại thổn thức
    rồi cũng tan mà
    không có đánh đổi nào cả
    lòng phải thật bình yên.

    đắm say cũng nhói đau, đắm say cũng mang u buồn, thôi mà, ai cũng một lần muốn khóc.
    vẫn chưa giải quyết được điều gì, tất cả hãy chìm sâu như giấc ngủ trẻ thơ
    tôi ơi
    tôi ơi
    một cái ôm
    tôi ơi
    tự gọi mình trong đêm cũng là một phương pháp làm lành với ký ức
    ngày xưa, liệu có ai đó tự biết ôm mình để siết chặt cô đơn
    ừ, siết chết cô đơn.
    thế ai sẽ nghe mình thì thầm.
    ai sẽ nghe ký ức thì thầm.

    đêm vẫn đêm. yên lặng. gió vẫn vu vơ.
    không có một nỗi nhớ nào cả ( nỗi nhớ khác ký ức, trong lúc này )
    rồi đêm lại trôi, như gió
    tôi ở lại, ký ức đâu rồi
    nỗi nhớ đâu rồi
    cô đơn đâu rồi

    lang thang, đèn đường một dãy ..
    đâu đó, còi từ xe lửa sắp cắt ngang
    một cánh tay giơ lên, ánh đèn đưa tiễn ..

    1/22/10

    mồng 8 tháng Chạp

    Photobucket

    như dự cảm, ngày rã rời trôi, tôi phải vực dậy sau những gì mỏi mệt.
    rồi mùa đã tan, thời gian này, cơn gió ban chiều, khoảnh khoắc nắng những ngày chuẩn bị Lập Xuân sao nhẹ nhàng trôi, hay lòng tôi chậm rỗi.
    thành phố vẫn thế, đường có lẽ thênh thang hay do ánh mắt nhìn rộng mở
    không phải là bình yên, chắc từ những nụ cười làm nên tất cả
    rồi cũng chọn cho mình những điều thuộc về mình
    một khi, trong chiếc hộp ý nghĩ kỳ diệu luôn chứa điều gì đó, tạm đặt tên là Niềm Tin, thì tôi cũng thấy lòng bớt ì ạch

    bỏ qua những vụn vặt nhói đau, lắng gạn những niềm buồn quen thuộc
    ký ức sẽ dần trở thành ngoan ngoãn khi những ám ảnh đã chịu nằm yên, đã thôi vẫy vùng
    " tỉnh ra thấy mình lênh đênh"* - câu hát của Việt Anh trong phim " giấc mơ cổ tích " cũng được thấu hiểu khi lắng nghe, khi miên man trong cảm xúc.

    những vòng tròn cứ quay rồi gặp nhau, dòng chảy nào rồi cũng về biển lớn
    " biển xô sóng trào "* nơi cửa biển, trong tầm mắt là hải âu chao liệng, xa xa là đảo, nằm đấy đã bao đời và chắc chắn cũng mang theo điều gì đó thân quen với tất cả, có lẽ cũng chấp nhận thân quen với tôi
    đấy, Niềm Tin

    rồi, một khoảng thời gian tròn đầy sẽ đến, nào.. " ngoan một tí đi "# ..

    -------------------------------------------------------------------------
    *: câu hát của NS Việt Anh
    #: lời khuyên của Bé MA ( Minh Anh HN )

    1/13/10

    câu trả lời


    Thầy hỏi: Bằng 1 tờ giấy, hoặc những thứ khác bạn hãy thể hiện bạn là ai.
    Rất nhiều câu trả lời.
    Có 1 câu nói: " Hạnh phúc là ngụ ngôn, bất hạnh là chuyện đời "
    sao tôi lại nói đó là nhận xét cuộc sống, sao không nói đó là sự thật.
    biến niềm vui to hơn, lớn hơn để có được hạnh phúc
    và làm tiêu tan nỗi buồn.
    giả tạo
    hạnh phúc có được để thực hiện đam mê.
    ừ, vậy đi.

    nhưng đó là câu trả lời của tôi, hôm qua.
    rất nhiều câu trả lời hay từ các bạn
    rất nhiều cách thể hiện

    lẽ nào lại vô vọng
    lẽ nào là vỡ nát

    không
    câu trả lời chưa đến.

    12/6/09

    nếu là kỷ niệm


    thời gian trôi nhanh để chỉ kịp nhìn lại
    một năm rồi nhiều năm
    hình như điều gì với tôi đều có chút ít ở lại, thành kỷ niệm
    dẫu chẳng vui, chẳng buồn

    đâu là mục tiêu hay tất cả không có gì
    chọn bắt đầu từ ngày xưa hay bắt đầu từ bao giờ
    sao nghe rỗng thế
    sao những ngày nhạt thế

    tháng 12, những cung bậc cảm xúc tấp nập ùa về
    đã cầm tay những bài hát của Natking Cole
    còn thiếu những cành hoa salem màu vàng
    còn muốn gởi vào đâu đó một ít cô đơn
    và muốn òa lên khóc ( có lẽ để níu kéo ngây thơ hoặc để tìm kỷ niệm )

    hôm nay, quyết định thả nỗi niềm vào khoảng không ngày Chúa nhật
    lang thang lang thang
    " be normal " (*)
    [ nhẹ nhàng và vừa vặn cho những cảm xúc ]
    [ cảm ơn ngày Chúa nhật]

    có nhiều câu hỏi được đặt ra và hi vọng là những câu trả lời vừa vặn
    dù không đi nữa thì đó cũng là cảm xúc có thật
    lại mênh mang nhớ
    mênh mang quên
    mênh mang

    cho những kỷ niệm trôi
    dặn lòng
    biết đâu, hiện tại như thiên hạ đồn đoán
    món quà
    món quà trong hộp bí ẩn, sẽ đợi " mỗi niềm tin " mà thôi


    (*) all about Steve

    10/27/09

    nhạt và rỗng


    là cuộc đời đang trôi ..chỉ đơn giản như thế

    sao chẳng thấy một ai cười trọn vẹn

    sao chẳng thấy một ai nấc nghẹn trong hạnh phúc

    tháng mười đã đi, hoa cúc vàng có còn ở lại

    đã quên mất rồi, quên mất rồi

    cơn gió xanh hờ hững cũng qua

    con người sống bên nhau vì điều gì

    ta có biết

    chỉ là những mảnh ghép vào nhau, không lý giải.

    không là công thức, đơn giản là nhạt nhòa ngay cả những nỗi đau

    bình thường như rỗng

    rỗng đến bình thường


    nỗi niềm nào cũng chạm vào nhau


    im lìm tan biết

    nhạt nhòa

    9/6/09

    nhiều khi ..


    nhiều khi thấy lòng thật bình yên, trong khi cô đơn thì vẫn nằm ngoan đấy, tồn tại vĩnh viễn trong con người - như là một phần không thể thiếu
    rồi những ngày ta sống thật êm đềm, thật bình thường - thế cũng là quá đủ
    ta chẳng đợi chờ để rồi u hoài một điều gì cả
    như những đóa hoa nở rộ đón chào nắng mai
    như mặt trời trên cao cùng với mây xanh vợi, xa xa bên kia là trăng lên buổi chiều
    chỉ nguyện bình yên, nguyện bình yên
    và ta nghĩ, ta sinh ra hình như chỉ để dành ôm ấp lấy bản thân ta
    để cùng vui cùng buồn với những gì ta sẵn có và ta tạo nên
    đâu đó có những câu hỏi vui buồn, những lần khóc cười, rồi ta cũng phải vượt qua
    ai cũng khao khát bình yên nhưng lại sợ tầm thường
    thôi, hãy để cuộc sống trôi như bản thân của nó
    cố lên nào, bình thường ơi
    ta sẽ đến bình yên

    8/21/09

    quanh tôi là


    cuộc sống
    là hành trình của những nỗi đau.
    và tự hỏi những điều cho thành phố này, có điều gì đã thay đổi
    có điều gì lạ, điều gì quen
    trong cuộc mưu sinh, đâu là nỗi khổ và đâu chỉ là trò đùa.
    nhưng, chắc chắn: đó là nước mắt

    quây quần trong mọi điều xung quanh mà cứ tưởng đó là cuộc sống, vô vàn cuộc sống - tự kỷ cuộc sống - tròn đầy cuộc sống
    rồi lại cười trong cả những niềm vui, cười trong cả những niềm vui, trò đùa niềm vui.

    6 năm trước, con đường kẹt xe vì đường nhỏ hẹp và bây giờ vẫn thế, vì người đông
    vẫn là những cơn mưa xối xa và rồi ngập nước
    vẫn 1 mình đứng ngắm nhìn nước trôi, đời trôi, dòng người trôi
    vẫn những nụ cười cảm thông và 1 chút ít mỏi mệt
    phải bon chen, phải tranh giành
    chẳng ai là tiên là Bụt giữa đời này, chẳng ai cả
    định mệnh thế, lòng người thế
    cuộc đời bình dị thế

    những cơn gió ngược vào mặt, trôi đi một chút nghĩ suy gì đó, để ta tạm chấp nhận một nụ cười giữa đời này
    như - điều đó - thật - bình thường
    ai đó không thích cá bơi tung tăng trong hồ kính vì nghĩ đó là một sự chấp nhận tự do dại khờ
    mà có gì đâu, khi bản thân dù muốn hay không chính bạn sẽ lặp lại những điều đó
    lẽ thường
    lẽ thường của cuộc sống

    lâu rồi ta quên cất một chiếc lá vàng vô tình rơi ngay trước mặt, như ghi ra và nhớ một kỷ niệm của đời mình
    lâu rồi ta quên mất mình cần một cái ôm thật chặt, cái ôm không cười
    lâu lắm rồi, câu nói từ thế giới phẳng không làm ta quay quắt nhớ

    chiều nay, thành phố bình yên, buồn bình yên, lang thang bình yên
    chẳng níu giữ điều gì cả

    chiều nay, niềm vui đến với những con người thật bình thường
    thành phố vẫn không đổi thay, lúc 4h chiều
    xe tải hối hả chạy ra thành phố hoặc chạy về cho kịp bữa chuối hột lẩu bò bình dân
    cho những vẫy tay vé số chiều xổ và cả những con số từ những giấc mơ
    rồi lúc 5 h chiều ..
    " mày, con 44 ra lộn đài, tức thật .. "



    ( 44: vú vừa tầm. :"> )


    8/12/09

    cho suy nghĩ này


    những tưởng, đã đi nhiều về phía cuộc đời
    những tưởng, đã thấm đẫm đến cuối cùng giấc mơ
    nào ngờ
    đã sống chỉ vì những hư vô
    hư vô luôn biết tô hồng những gì còn lại
    trôi, đơn giản là trôi, giữa dòng chảy
    miên man trong ý nghĩ
    vô định.

    thế, ai đã sống hay ai từng sống
    chỉ để trông chờ một niềm đau chạm đến
    và để lại tiếng vọng mang tên Cô đơn
    lẩn quanh tâm hồn không lời giải thích

    thế, ai đợi chờ những điều không tiếng vọng
    rồi thờ ơ quên cả khóc cười
    có gì đâu, có gì đâu, ta nào có biết
    rồi thôi, cuộc đời cứ trôi
    miên man
    miên man
    dòng cạn
    ta về đâu, trong cuối cùng giấc mơ
    hư vô cuộc đời.

    8/8/09

    câu hỏi đầu tiên


    Thành phố rộng lắm, rộng trong tâm hồn mỗi người.
    Thành phố nhỏ lắm, nhỏ trong trái tim một người. Cứ loay hoay mãi, thế nào chúng ta cũng gặp lại nhau. Nếu đó là điều ước. Thật bình thường, nhưng liệu sẽ như thế nào khi mọi chuyện giờ đã ...

    Con người là những chuỗi dài thay đổi. Phải biết và sống chung với điều này cũng là bình thường.
    Ai đó hay nói mình buồn. Buồn đến từ đâu và thế nào gọi là nỗi buồn.
    Ai đó hay nói mình hạnh phúc. Có chăng khái niệm hạnh phúc, có chăng quãng đời được gọi là hạnh phúc.
    Chỉ là những câu hỏi, và "không niềm vui - không nỗi đau" chính là câu trả lời.

    Tôi hay suy nghĩ về những thứ được gọi là nỗi buồn của mình, nỗi lo âu của mình, cái gọi là cô đơn ở mình. Rồi nhủ thầm, đó có là gì đâu. Tất cả thật tầm thường, bởi mình còn có được những điều ấy.
    Đâu đó, có những người không có điều gì cả. Thì sao ?
    Trong cuộc sống này có những tình thương. Ừ, tình thương.
    Một khi đã không còn tình thương, liệu có bao giờ gặp được ánh mắt nào đó, ánh mắt bình yên.

    Cuộc sống cũng là những chuỗi dài thay đổi.

    Cuộc sống thay đổi chứa đựng những con người thay đổi. Đúng không?
    Còn chờ trông vào điều gì. Không có gì.