Pages

    Showing posts with label amanh. Show all posts
    Showing posts with label amanh. Show all posts

    11/4/10

    ngày mai


    sau đêm nay, là ngày mai. chỉ là sự lặp lại, lặp lại những đoạn đời đã từng trải qua.

    những nỗi vui niềm buồn đã trải qua.

    càng ngày, vai diễn chính cuộc đời mình cứ đến tự nhiên, tròn vai chẳng biết đâu là nhói đau.

    khi biết một chút về cuộc sống, tôi hoài nghi rất nhiều về cuộc sống, về lòng tốt, về tình cảm và về sự mãi mãi.


    #Cuộc sống là thứ mặc nhiên và tôi nghĩ mình " hướng đến số phận ", của sự nối tiếp cuộc đời, không chống cự.

    và buông. từ bao giờ chẳng biết và cũng không cần biết. từ nước mắt quay đi sau khi mượn tiền lớp trưởng , hay nước mắt lúc tụng kinh mà vô tình khóc cho chính bản thân mình, hay nước mắt khi nghe 1 bài ca quen thuộc lúc xe gần đến thành phố, hay nước mắt giản đơn của sự hèn kém, hay nước mắt khi nước tràn vào và Quang Lý hát " làm sao về được mùa đông, dòng sông đôi bờ cát trắng " hay Ngọc Anh hát " tuổi hai mươi chưa một lần hò hẹn, tuổi hai mươi chưa một vòng tay yêu thương "


    #Lòng tốt thì chỉ có những suy nghĩ tốt mới nhận ra nó. cũng đã lâu rồi, một câu chuyện ngụ ngôn có nhắc nhở tôi rằng hãy nhìn vào mặt tốt của nghĩ theo hướng đó, sẽ ổn cho cả hai, và tôi nghĩ mình nên thực hiện. bởi, tất cả đều có lý do của nó, khi mình cố tìm, cố suy nghĩ cặn kẽ và rõ ràng thì chắc chắn tất cả cũng thật bình thường. ai cũng từng sống như vậy, trách người ta làm gì. rồi thì, bỏ qua tất cả, bỏ qua trong sự thông hiểu và thật nhẹ lòng.

    như cơn gió ngày qua

    im lìm lang thang trôi

    mặc kệ đời kia, mặc kệ đời kia

    rồi làm khô nước mắt


    # Tình cảm: ai cũng trông đợi vào món quà này, để mong được một lần cảm thấy hạnh phúc, và mong điều này có thật. nhưng, dù thế nào đi nữa, ai cũng cảm thấy, sắp xếp, chấp nhận cuộc đời mình rồi sẽ một mình.


    " Vợ chồng là ruột là rà

    Anh em có cửa có nhà anh em "

    hoặc

    " Anh em là ruột là rà

    Vợ chồng như áo cởi ra là rồi "


    Là ngày tháng Sáu năm rồi, một mình ngồi đợi trong bệnh viện, mắt nhòa đi, chỉ kịp nghe Bác sỹ bảo rằng đã đến kịp, nếu để sáng mai là hết. Chỉ thương cho Song Ngư, những con cá vàng hiền hậu ngây thơ cả một đời, chưa một lần mơ ước vươn ra biển lớn, để thấy sự tồn tại giữa thành phố này không giản đơn như những nụ cười, mà bằng tình cảm. Chỉ có tình cảm.

    Để hôm nay, được nghe kể rằng đang nằm nhìn ra Đại Lộ Đông Tây, chỉ vì thiếu sự quan tâm mà từ tái xanh sang đỏ và một người chín chắn và trưởng thành bật khóc bởi tình cảm.

    Là vợ chồng, là anh em ... nhưng chính xác: là tình cảm.

    thế đấy, đừng chọn lựa điều gì cả, rồi hãy thứ tha cho tất cả, cho chính tình cảm và nỗi đau tình cảm. tự vùi ngoan mình trong chính mình.


    nếu tình cờ gặp nhau trên những đoạn đường nào đó, rồi vui rồi buồn thì cũng là hạnh phúc. cũng một lần chạm tay hạnh phúc, của hôm nay chứ không phải ngày mai.

    Ai rồi cũng cần cho mình một điều gì đó mà an ủi. Tình cảm mà an ủi. Rồi để lãng quên.


    # sự mãi mãi: tôi đã từng sợ bộ mặt và giọng điệu của những diễn viên kịch hơn là diễn viên điện ảnh, sợ lỡ khi rời khỏi ánh đèn sân khấu rồi mà người ra lại đội chồng lên thêm 1 bộ mặt nữa, thì sẽ sống ra sao. lỡ gắn liền mãi mãi với bộ mặt đó thì sao.

    cũng có người tự nhận không hề diễn trong cuộc đời bởi không được trả cát xê, nhưng theo tôi tất cả đều đã hơn một lần diễn, nếu nhiều thì hoàn hảo còn không thì đó là vai diễn tồi ( vai diễn tồi là từ có trong tản văn [ Bốn mùa, trời và đất ] )

    vậy mãi mãi còn lại là không có gì.

    Mãi mãi không có gì hay không có gì là mãi mãi.

    Sao cũng được, câu cửa miệng đáng ghét nhất trong cuộc đời này.

    chỉ là tự nhiên thôi, một cách tự nhiên vui rồi tự nhiên buồn.

    tự nhiên gục ngã rồi sẽ tỉnh dậy, hoặc chìm đi trong nỗi niềm.

    hay ở sân chùa tháng Chạp. hay ở Hội An tháng Chạp. hay ở Sài Gòn tháng Chạp. những khoảng cách gần nhau, những khoảng cách hãi hùng, những im lặng mãi mãi

    để được câu " mặt cười thì người nói khóc, mặt khóc thì chưa nghe nói "

    mãi mãi chưa nghe nói

    mãi mãi chưa nghe nói

    mãi mãi chưa nghe nói

    và mãi mãi.

    mãi mãi không ai chọn ai trong cuộc đời này.

    cứ chôn đi ký ức hay kỷ niệm kèm theo những năm tháng cuộc đời đã sốc thuốc

    mãi mãi thôi, đông đúc và lạc lõng bên nhau.

    8/20/10

    những giấc mơ (4)


    tôi sợ những giấc mơ nửa đêm

    đêm

    thà là tiếng khóc

    đừng

    đừng thổn thức

    kêu la

    có bao giờ

    đêm là bình yên


    giấc mơ

    bao giờ cũng bí hiểm

    đã yên rồi

    đã yên rồi

    những triền miên rã nát


    lặng trôi

    làm sao biết được giấc mơ về đâu

    đến từ đâu

    để thả vào quên lãng


    đêm và quên lãng

    sợ đêm và quên lãng

    6/20/10

    trốn chạy


    làm sao đi nữa
    khi một người không tồn tại lại có thể tiếp tục tồn tại
    đúng ra thì không nên tiếp tục
    có chăng, người ta sống chẳng qua là quá thờ ơ
    thờ ơ với cái chết
    thờ ơ với sự sống
    tất cả chỉ là muốn lãng quên, để lãng quên
    một hôm, chỉ còn nụ cười là nghe tiếng
    còn tiếng khóc cũng không là nấc nghẹn

    trốn chạy điều gì, cuộc đời không có thật
    huống hồ giấc mơ

    tìm kiếm làm gì
    chẳng để làm gì
    xung quanh, cuộc sống luôn có, luôn là hệ quy chiếu
    người ta sống để che lấp những khoảng không
    nụ cười che đi nước mắt
    không thanh âm che đi tiếng khóc

    cuối cùng thì, cũng chỉ để vay mượn một chút món quà
    có tên thường gọi : yêu thương

    5/30/10

    những giấc mơ (1)


    có một ngày nào gọi là sung sướng chưa, rồi hôm nay bác ra đi, người đàn bà mà chúng tôi ( những người hàng xóm láng giềng) thường gọi Anh Hùng Lao Động.
    sự biến đổi rất nhiều ở những nơi mà đồng tiền thay đổi chóng mặt.
    đến bao giờ thì con người hết bon chen và sống một cuộc sống thật nhẹ nhàng, để mãi mãi bình yên, đừng bao giờ hỗn loạn
    từ bao lâu rồi tôi e ngại cả những giấc mơ, không dám đọc tiếp " xứ sở diệu kỳ ... ", chắc tôi sợ sẽ đi đến cuối cùng của những giấc mơ.
    ban ngày, mỗi người có thể đã sống rất thật
    thế khi những gào thét, quẫy đạp trong những giấc mơ, rồi òa lên khóc, rồi cười khùng khục
    là gì ?
    là một khoảng khoắc nào của giấc mơ ?

    hoặc
    chỉ nằm yên nhắm mắt, chuông cửa reo liên hồi, tôi nằm yên và trôi vào một thế giới khác, cũng thật như chính cuộc sống này, cũng vằng vặc nhớ nhung, nhưng tôi biết đó không phải là giấc mơ

    suy cho cùng, giấc mơ có lẽ là ước mơ được sống hoặc nỗi ám ảnh mà con người ta phải trải qua dù đêm hay ngày

    thế là khi về xóm đã sẽ không chào một người, không còn hỏi " bác Hai, lá gai bây giờ mấy tiền một ký ", và cũng như 7-8 năm về trước, thím Bảy, anh Mười, bác Ba .. tất cả đã đi thực hiện giấc mơ ( là giấc mơ ) ừ, là giấc mơ đẹp

    bỏ quên những lo toan bộn bề bon chen buồn khổ của cuộc sống ngày thường
    quên tất cả đi, ừ quên tất cả đi

    để giấc mơ nào cũng chỉ nhoẻn miệng cười
    để bình yên bình yên những bình yên chỉ có bình yên

    10/1/09

    ám ảnh


    thời gian đã qua rất lâu có làm cho con người ta thôi ám ánh


    đã gần 7 năm rồi mà những nỗi niềm vẫn còn như nguyên vẹn trong tim, làm thổn thức niềm tin, cứ như thế, chẳng chịu yên lặng để cho lòng mình vui


    chẳng dừng lại bao giờ


    từ những bình yên, những tuyệt vọng cho đến những điều được gọi là niềm vui, thảng hoặc hạnh phúc .. sao mà xa vời


    chỉ còn lại ám ảnh




    có người, ám ảnh khi không đạt được gì đó, trong cuộc sống, trong tình yêu


    và điều chính gây ra việc đó là con người không chịu cởi bỏ những nỗi niềm của chính mình.


    Khó là thế


    Đau là thế




    nhiều khi vẫn có hi vọng được gọi tên nào đó, khi ám ảnh đã quá bức bối


    khi đèn vụt tắt, nhạc trỗi lên, một bài tình ca thân quen nào đó để bắt đầu hôn lễ nào đó


    khi trời đã xế chiều, một cậu bé ngồi duỗi chân dưới con đường trước hiên nhà, và khóc. và cười khi có ai đi qua hỏi han những điều khắc khoải trong những ngày gần kề đã qua


    rồi lại cuộn tròn người trong cõi riêng mình giữa thành phố xa lạ, trên chuyến xe cả ngàn cây số, quay đi cái vẫy tay, trên xe còn nhớ người xa lạ, xuống khi đã qua đèo Cả.

    ám ảnh nhớ - quên

    ám ảnh được - mất

    ám ảnh khóc - cười


    mà tại sao ám ảnh thúc ép ta thành công

    sao lại khó có thế quên đi

    sao ta không tự ru mình bằng câu kinh bình yên


    7 năm rồi, có điều gì đã khác

    có điều gì không ?


    trong giấc mơ nào đó vẫn còn những điều rất xa, chưa bao giờ thực hiện được

    bây giờ vẫn thế

    là ám ảnh, là nỗi đau

    không là giấc mơ, không là giấc mơ

    quên ám ảnh đi

    không - là - giấc - mơ