
làm sao đi nữa
khi một người không tồn tại lại có thể tiếp tục tồn tại
đúng ra thì không nên tiếp tục
có chăng, người ta sống chẳng qua là quá thờ ơ
thờ ơ với cái chết
thờ ơ với sự sống
tất cả chỉ là muốn lãng quên, để lãng quên
một hôm, chỉ còn nụ cười là nghe tiếng
còn tiếng khóc cũng không là nấc nghẹn
trốn chạy điều gì, cuộc đời không có thật
huống hồ giấc mơ
tìm kiếm làm gì
chẳng để làm gì
xung quanh, cuộc sống luôn có, luôn là hệ quy chiếu
người ta sống để che lấp những khoảng không
nụ cười che đi nước mắt
không thanh âm che đi tiếng khóc
cuối cùng thì, cũng chỉ để vay mượn một chút món quà
có tên thường gọi : yêu thương