
như màu nước mắt*
" ngày không tên"* là bài hát được nghe đầu tiên của ngày cuối tuần
bài hát số 7 của album, 1 album đã bị lãng quên từ lâu, bởi tôi luôn chọn những điều quen thuộc cho riêng mình
nếu không có cô gái giọng mũi đứt từng quãng ngắn bảy chữ vừa vặn với cái tha thiết của bài hát, ở 1 quán cafe nhỏ, căn gác nhỏ, và những điều lặng im
Nhớ Hi-end vào một ngày đầu mùa hạ năm trước, khi chỉ một mình, mưa giăng trên con đường dài hơn mười hai cây số, đâu đó nước mắt cũng rơi
và năm nay, đầu mùa thu, cảm giác lại ùa về
bỗng nhiên, nhưng gì cố hữu trong ý nghĩ như muốn nổi loạn
" hát gì lên đi đêm quá yên ", có chăng sẽ còn hát được hay đó chỉ là nấc nghẹn
hay chỉ là 1 cách tận hưởng nỗi buồn nhẹ nhàng nhất
ừ, từ này được phát ra ( ghi ra ) 1 cách thật nhẹ nhàng, sự chấp nhận vô tình đã ăn sâu và ý nghĩ
ừ, thì ( quên, tan .. )
và rồi, cũng chỉ như một giấc mơ ..
tự cho phép mình đi đến tận cùng nỗi buồn một cách nhẹ nhàng nhất ( không ràng buộc )
hay cũng như câu nói : cuối cùng của tuyệt vọng là một bông hoa
và rằng " cô đơn cũng đẹp như một nụ cười trong sáng "
thế, còn hồn nhiên đã mất sau những câu nói ấy, làm sao ..?
dẫu biết, vùi mình trong chăn lạnh của 1 ngày mùa thu ở thành phố cũng là hạnh phúc
từng bài hát cứ vang lên, nằm yên đấy ..
như ta, như là bình yên trong những nỗi buồn có thật
một khoảng thời gian để đo cảm xúc của mình
có lẽ, đời chỉ có những nỗi buồn và tôi dần quen thản nhiên và đi đến tận cùng ..
*( lời bài hát của Việt Anh )
0 comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.