
thời gian trôi nhanh để chỉ kịp nhìn lại
một năm rồi nhiều năm
hình như điều gì với tôi đều có chút ít ở lại, thành kỷ niệm
dẫu chẳng vui, chẳng buồn
đâu là mục tiêu hay tất cả không có gì
chọn bắt đầu từ ngày xưa hay bắt đầu từ bao giờ
sao nghe rỗng thế
sao những ngày nhạt thế
tháng 12, những cung bậc cảm xúc tấp nập ùa về
đã cầm tay những bài hát của Natking Cole
còn thiếu những cành hoa salem màu vàng
còn muốn gởi vào đâu đó một ít cô đơn
và muốn òa lên khóc ( có lẽ để níu kéo ngây thơ hoặc để tìm kỷ niệm )
hôm nay, quyết định thả nỗi niềm vào khoảng không ngày Chúa nhật
lang thang lang thang
" be normal " (*)
[ nhẹ nhàng và vừa vặn cho những cảm xúc ]
[ cảm ơn ngày Chúa nhật]
có nhiều câu hỏi được đặt ra và hi vọng là những câu trả lời vừa vặn
dù không đi nữa thì đó cũng là cảm xúc có thật
lại mênh mang nhớ
mênh mang quên
mênh mang
cho những kỷ niệm trôi
dặn lòng
biết đâu, hiện tại như thiên hạ đồn đoán
món quà
món quà trong hộp bí ẩn, sẽ đợi " mỗi niềm tin " mà thôi
(*) all about Steve
0 comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.