
bao lâu rồi có ai đó cần một cái ôm không cười
để rồi tự nhận thấy mình cũng là Một kẻ cô đơn
như đã từng
kể câu chuyện Và khi tro bụi sống động đến từng chi tiết
và giấc mơ " người đua điều " mà nên - phải đọc
những trang đầu, và sẽ tiếp tục
bao lâu rồi, ước mơ bao lâu rồi
tôi chẳng biết
về đâu hay chẳng về đâu
giấc mơ nào cũng thật tầm thường
mà không giấc mơ bình thường - ngay " bình thường" đã là nỗi đau
thì có gì đâu, có gì đâu
đã qua bao lâu rồi
cái nhớ cái quên chỉ còn là thời đã cũ
chẳng còn tiếc mà chi, bởi tất cả không làm đắn đo nữa
tất cả quay đi
tất cả quên
cần chi phải dặn lòng là sẽ nhớ.
hình như quên
hình như đã quên
thế giới ảo cho cùng cũng là giả tạo
mà có điều gì là thật
không có gì
vậy thôi
0 comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.