Pages

    Showing posts with label codon. Show all posts
    Showing posts with label codon. Show all posts

    12/6/10

    như là vô cùng


    những ngày này, cứ tuồn tuột trôi đi, hư vô
    không còn kỷ niệm hay giấc mơ nào ấp ủ
    biết buồn hay nên vui
    hay sống những khoảnh khắc bình thường như thế
    và như thế hư vô

    một khi không còn điều gì để níu giữ
    không có một cuộc hẹn nào giữa cuộc đời này, thì người ta vẫn sống đấy thôi
    dùng từ " giá như " để cuối cùng đọng lại điềi gì trong ý nghĩ
    để rồi được nhớ rằng mình còn có thể đắm say

    những từ ngữ cuối cùng chỉ còn là sáo rỗng
    những con người đến rồi mùa trôi qua, chắc chắn người sẽ ra đi
    còn ta, ta cứ tiếp tục e ngại chính mình, điều này đồng nghĩa với hoài nghi cuộc sống
    bao năm rồi, khát vọng chắp vá ước mơ
    để nhiều khi, thấy mình hoang vắng, hoang mang, hoang dại rồi thành .. hoang tưởng lúc nào không biết
    cô bạn ngày nào nói, mơ hoài khó được vỹ nhân, thôi đành tập chơi vỹ cầm
    cũng là một lý lẽ cho cuộc sống

    người ta sống - còn sống khi có một cái gì đó, một nhỏ nhoi gì đó để mà hướng tới, để mà bấu víu, để mà thấy bình yên, để cảm thấy mình tồn tại hiển nhiên cùng tất cả
    nhưng
    cũng có người, sống - rất giản đơn là không thể chết
    cuộc hành trình trả nợ chưa bao giờ dứt, và người ta còn quá nhiều nhân duyên giữa chốn này

    rồi ai có biết thương ai, rồi ai có biết yêu ai
    hay như những giấc mơ chập chờn ký ức, ám ảnh một phút giây nào đó
    rồi chỉ là trở lại trong một căn phòng trắng, những lời nói không rõ, những gương mặt cười thân khóc lạ hay chỉ là 1 khung hình chợt lóa trên 1/25 giây trước khi bừng tỉnh
    rồi hỏi, đây là đâu, là thành phố ước mơ hay thành phố chạy theo giấc mơ

    cuối cùng, ngày rã rời trôi
    chia sẽ một điều gì, một câu hát, một đoạn thơ hay một tâm tình nông nổi cũng trở nên quá khó khăn
    để rồi, muốn gào lên
    dễ dàng gì mà đắm say
    rồi,
    ....
    như là vô cùng

    11/4/10

    ngày mai


    sau đêm nay, là ngày mai. chỉ là sự lặp lại, lặp lại những đoạn đời đã từng trải qua.

    những nỗi vui niềm buồn đã trải qua.

    càng ngày, vai diễn chính cuộc đời mình cứ đến tự nhiên, tròn vai chẳng biết đâu là nhói đau.

    khi biết một chút về cuộc sống, tôi hoài nghi rất nhiều về cuộc sống, về lòng tốt, về tình cảm và về sự mãi mãi.


    #Cuộc sống là thứ mặc nhiên và tôi nghĩ mình " hướng đến số phận ", của sự nối tiếp cuộc đời, không chống cự.

    và buông. từ bao giờ chẳng biết và cũng không cần biết. từ nước mắt quay đi sau khi mượn tiền lớp trưởng , hay nước mắt lúc tụng kinh mà vô tình khóc cho chính bản thân mình, hay nước mắt khi nghe 1 bài ca quen thuộc lúc xe gần đến thành phố, hay nước mắt giản đơn của sự hèn kém, hay nước mắt khi nước tràn vào và Quang Lý hát " làm sao về được mùa đông, dòng sông đôi bờ cát trắng " hay Ngọc Anh hát " tuổi hai mươi chưa một lần hò hẹn, tuổi hai mươi chưa một vòng tay yêu thương "


    #Lòng tốt thì chỉ có những suy nghĩ tốt mới nhận ra nó. cũng đã lâu rồi, một câu chuyện ngụ ngôn có nhắc nhở tôi rằng hãy nhìn vào mặt tốt của nghĩ theo hướng đó, sẽ ổn cho cả hai, và tôi nghĩ mình nên thực hiện. bởi, tất cả đều có lý do của nó, khi mình cố tìm, cố suy nghĩ cặn kẽ và rõ ràng thì chắc chắn tất cả cũng thật bình thường. ai cũng từng sống như vậy, trách người ta làm gì. rồi thì, bỏ qua tất cả, bỏ qua trong sự thông hiểu và thật nhẹ lòng.

    như cơn gió ngày qua

    im lìm lang thang trôi

    mặc kệ đời kia, mặc kệ đời kia

    rồi làm khô nước mắt


    # Tình cảm: ai cũng trông đợi vào món quà này, để mong được một lần cảm thấy hạnh phúc, và mong điều này có thật. nhưng, dù thế nào đi nữa, ai cũng cảm thấy, sắp xếp, chấp nhận cuộc đời mình rồi sẽ một mình.


    " Vợ chồng là ruột là rà

    Anh em có cửa có nhà anh em "

    hoặc

    " Anh em là ruột là rà

    Vợ chồng như áo cởi ra là rồi "


    Là ngày tháng Sáu năm rồi, một mình ngồi đợi trong bệnh viện, mắt nhòa đi, chỉ kịp nghe Bác sỹ bảo rằng đã đến kịp, nếu để sáng mai là hết. Chỉ thương cho Song Ngư, những con cá vàng hiền hậu ngây thơ cả một đời, chưa một lần mơ ước vươn ra biển lớn, để thấy sự tồn tại giữa thành phố này không giản đơn như những nụ cười, mà bằng tình cảm. Chỉ có tình cảm.

    Để hôm nay, được nghe kể rằng đang nằm nhìn ra Đại Lộ Đông Tây, chỉ vì thiếu sự quan tâm mà từ tái xanh sang đỏ và một người chín chắn và trưởng thành bật khóc bởi tình cảm.

    Là vợ chồng, là anh em ... nhưng chính xác: là tình cảm.

    thế đấy, đừng chọn lựa điều gì cả, rồi hãy thứ tha cho tất cả, cho chính tình cảm và nỗi đau tình cảm. tự vùi ngoan mình trong chính mình.


    nếu tình cờ gặp nhau trên những đoạn đường nào đó, rồi vui rồi buồn thì cũng là hạnh phúc. cũng một lần chạm tay hạnh phúc, của hôm nay chứ không phải ngày mai.

    Ai rồi cũng cần cho mình một điều gì đó mà an ủi. Tình cảm mà an ủi. Rồi để lãng quên.


    # sự mãi mãi: tôi đã từng sợ bộ mặt và giọng điệu của những diễn viên kịch hơn là diễn viên điện ảnh, sợ lỡ khi rời khỏi ánh đèn sân khấu rồi mà người ra lại đội chồng lên thêm 1 bộ mặt nữa, thì sẽ sống ra sao. lỡ gắn liền mãi mãi với bộ mặt đó thì sao.

    cũng có người tự nhận không hề diễn trong cuộc đời bởi không được trả cát xê, nhưng theo tôi tất cả đều đã hơn một lần diễn, nếu nhiều thì hoàn hảo còn không thì đó là vai diễn tồi ( vai diễn tồi là từ có trong tản văn [ Bốn mùa, trời và đất ] )

    vậy mãi mãi còn lại là không có gì.

    Mãi mãi không có gì hay không có gì là mãi mãi.

    Sao cũng được, câu cửa miệng đáng ghét nhất trong cuộc đời này.

    chỉ là tự nhiên thôi, một cách tự nhiên vui rồi tự nhiên buồn.

    tự nhiên gục ngã rồi sẽ tỉnh dậy, hoặc chìm đi trong nỗi niềm.

    hay ở sân chùa tháng Chạp. hay ở Hội An tháng Chạp. hay ở Sài Gòn tháng Chạp. những khoảng cách gần nhau, những khoảng cách hãi hùng, những im lặng mãi mãi

    để được câu " mặt cười thì người nói khóc, mặt khóc thì chưa nghe nói "

    mãi mãi chưa nghe nói

    mãi mãi chưa nghe nói

    mãi mãi chưa nghe nói

    và mãi mãi.

    mãi mãi không ai chọn ai trong cuộc đời này.

    cứ chôn đi ký ức hay kỷ niệm kèm theo những năm tháng cuộc đời đã sốc thuốc

    mãi mãi thôi, đông đúc và lạc lõng bên nhau.

    10/11/10

    tháng Mười và những sự chết


    cái chết, một entry hình ảnh hoa vàng không post được của 2 năm về trước, thương tiếc cô diễn viên 40 tuổi người HQ

    rồi cái chết của 1 người 2 mạng sau 8 tháng nằm thực vật. tuổi Dần.

    lại nghĩ đến cái chết và lại nghĩ không tốt về những người đang sống

    rồi lại thấy không nên và quá đáng

    mỗi con người, nên chân thành với cuộc sống của chính mình trước đã

    còn người ta giả dối, trơ trẽn lọc lừa thì đó cũng là cách sống của người ta

    mình bận tâm để làm gì

    - " sao buổi trưa đó không vào ? "

    - " tại thấy một hình ảnh tốt đẹp và muốn giữ mãi thôi "

    và bây giờ, lại thấy những dòng chữ, mong sao đừng giả dối

    bởi chẳng có điều gì tốt đẹp được xây nên bởi dối trá.



    biết đâu, là sự thành thật

    và người ta đã chọn lựa sự thành thật như thế qua tính cái TÂM của chính họ

    được mất tùy duyên

    nào ai có muốn những khổ đau

    chỉ là một cách đặt tên cho số phận.



    nhiều người đủ thông minh để nhận ra nhưng vẫn đánh đu

    nhiều người vì tình thương mà chấp nhận

    căm hận mà để làm gì

    sự lãnh đạm đôi khi cũng là một điều tốt



    rằng là thương

    là thương

    bởi mặt trời chẳng thể

    chỉ còn trăng trong tản văn của Marai Sandor.



    nhẹ lòng và mỉm cười, vậy thôi

    8/28/10

    tự nhiên


    tự nhiên ngu ngơ khi chợt tin thật nhiều vào số phận
    lẽ nào lại thế
    sống càng dài cũng là hạnh phúc
    nhưng lại sợ, cô đơn đến không chịu nổi
    thì làm sao

    biết làm sao bây giờ
    Saigon mưa cả buổi chiều
    mưa lớn, nước ngập đường
    và rồi
    tình cũng lãng quên

    tự nhiên
    muốn khóc

    khóc
    cho lạc lõng những tháng ngày

    cô đơn cũng đẹp
    và cũng buồn

    7/12/10

    lại như x.ư.a..


    trở dậy sau con đau đầu âm ỉ giữa trưa, trời vẫn mưa
    tháng bảy, và những cơn mưa
    người mệt mỏi
    chắc không chịu nổi điều gì đó mà tôi lại cảm thấy mệt như thế
    bận rộn vẫn không làm quên hoặc thờ ơ được điều gì

    sao lại khó chấp nhận đến thế
    sao lại có thể nhạy cảm đến thế
    cuối cùng thì mục đích là gì, và có cần mục đích không

    cảm xúc này
    lại như xưa
    những suy nghĩ lại như xưa
    cũ xì
    mòn mỏi
    chán chường

    điều gì sẽ thay đổi
    lún sâu mệt nhoài
    vỡ
    nát

    7/9/10

    những giấc mơ (3)


    lại một người nữa bỏ Saigon, cũng đúng thôi, vì học hành, cuộc sống thì vào
    nếu có gắn bó điều gì đó, thì ở lại, còn không..
    người ta mất bao năm để theo đuổi giấc mơ, và một khi may mắn đến, thì sẽ trở về
    ai ra đi mà không muốn trở về
    nằm bên mẹ - quê hương, ngồi bên ba - cội nguồn
    để được thấm đẫm yêu thương

    từ bao giờ, gắn bó với thành phố này
    chẳng vì nỗi niềm, chẳng vì đắm say
    có lẽ, vì ta phải sống

    ở đâu, Hoian hay Saigon, cũng những chiều một mình, những đêm thầm thì một mình và những buổi sáng, những con đường quen, những con sóng một mình
    thì có làm sao
    hình như, tất cả đã về hết
    hình như, cuộc sống luôn phải thử thách từng người tự sống, tự an ủi, tự cảm thông với chính mình
    rồi ngày qua, đó hiển nhiên là niềm vui

    hoa tử vi đã nở, mùa hè đã đến và rồi sẽ qua đi, một cành phượng quê nhà cũng làm ta nhớ
    dẫu biết, nỗi nhớ nào cũng thành kỷ niệm, cũng biết nằm yên
    nhưng sao ..

    thế rồi, ở lại, ta là người ở lại
    bởi cuộc sống phải thế, như định mệnh phải thế, rằng một mình chính là điều quen thuộc
    như nụ cười quen thuộc
    không hẳn cười đã là vui, không hẳn khóc đã là yếu đuối
    như câu nói từ lâu, rằng sống là cuộc hành trình
    một cuộc hành trình, đơn giản, giản đơn nhưng đầy những điều phải làm ta khóc cười

    thế rồi, ta sẽ sống, dù thế nào đi nữa
    bởi hạnh phúc hay niềm đau, đã đến hay chưa đến nhưng chắc chắn rồi qua đi
    ta mạnh mẽ hơn giữa cuộc đời này

    cuộc sống mệt mỏi và tất cả phải quay cuồng
    ừ thì, tình yêu sẽ chẳng dễ dàng
    tình yêu, một điều quý giá và xa lạ
    hay chưa bao giờ đến
    hay quá lạc lõng đến nỗi không nhận ra
    đành thôi, trốn mình đâu đó
    trong những bài hát nhớ quên, bên những câu chuyện khóc cười
    để cảm thấy bình yên

    6/20/10

    trốn chạy


    làm sao đi nữa
    khi một người không tồn tại lại có thể tiếp tục tồn tại
    đúng ra thì không nên tiếp tục
    có chăng, người ta sống chẳng qua là quá thờ ơ
    thờ ơ với cái chết
    thờ ơ với sự sống
    tất cả chỉ là muốn lãng quên, để lãng quên
    một hôm, chỉ còn nụ cười là nghe tiếng
    còn tiếng khóc cũng không là nấc nghẹn

    trốn chạy điều gì, cuộc đời không có thật
    huống hồ giấc mơ

    tìm kiếm làm gì
    chẳng để làm gì
    xung quanh, cuộc sống luôn có, luôn là hệ quy chiếu
    người ta sống để che lấp những khoảng không
    nụ cười che đi nước mắt
    không thanh âm che đi tiếng khóc

    cuối cùng thì, cũng chỉ để vay mượn một chút món quà
    có tên thường gọi : yêu thương

    4/30/10

    lan man - 3


    sẽ thôi, không nghĩ nữa
    kẻo mùa lại bỏ rơi
    nằm vùi trong tĩnh lặng
    thấm đẫm tôi, vào tôi

    3/10/10

    chỉ là ..



    [ trả lại thoáng mây bay, b u ồ n .. ]
    và rồi, trôi giữa những thinh không
    biết về đâu, khi nghe nhói đau nơi ngực trái
    tại sao lại buồn
    tại sao mong chờ
    tại sao thèm khóc

    rồi sẽ già đi, tình yêu có đến và tình yêu có ở lại
    hay tất cả rồi sẽ hư vô
    rồi đau, rồi q u ê n
    bỗng nghe chênh vênh nơi vực sâu cảm xúc

    lúc nào ta sẽ thôi thổn thức
    quá nhiều lời để nói, quá nhiều điều để buông trôi
    ô hay, ngày trôi nhanh thế

    thế rồi lang thang
    thế rồi
    tan nhanh
    " những chiều len lách giữa phố đông "
    thét gào đi, cho qua những chiều hực gió

    thôi mà
    thôi mà
    đừng say, đừng quên, đừng tan
    lặng đi
    mà chìm vào nơi bóng tối những khi cuối đầu

    2/18/10

    hoang vắng


    là cảm giác của tôi, những ngày lộng gió
    lòng hỗn loạn, nghĩ gì và nghĩ gì
    muốn ngủ, muốn tan đi
    thèm khóc.
    sao lại như thế, chẳng tại sao cả
    nên cười
    ở đâu đó những niềm vui, sẽ về với ta
    nhé niềm vui, về với ta
    "ô hay, cuộc đời vui vui buồn buồn"

    2/4/10

    lan man chạy dọc đường quen


    - tết này chị không về sao?
    - không ạ, cứ hai năm mới về một lần, cả đi về mất năm ngày rồi mà khi vào lại mất chỗ đứng
    + chị hay đứng chỗ này về quê luôn rồi hả ?
    + năm nay chị ấy về từ mồng 10 chú ạ.

    tết đến, mong muốn về với những quây quần, ấm cúng.
    những điều tưởng như rất đổi bình thường. thật đấy, rất đổi bình thường.

    --------------------------------------------------------------------------
    trên chuyến tàu băng trong đêm những ngày xa ấy, vẫn có những ánh đèn đưa tiễn thay cho những vẫy tay, để biết một người ngồi trên tàu trong lần hiếm hoi đó vẫn bớt cô đơn
    như đêm nay, gió đã nhiều lắm, hay tại lang thang, chắc do gió nhiều.
    những con đường thân quen, bất chợt bắt gặp ánh đèn đưa tiễn, thì những ký ức lại hiện lên
    dẫu cũng là bình thường, như giấc mơ đã qua, thì cớ sao lòng lại thổn thức
    rồi cũng tan mà
    không có đánh đổi nào cả
    lòng phải thật bình yên.

    đắm say cũng nhói đau, đắm say cũng mang u buồn, thôi mà, ai cũng một lần muốn khóc.
    vẫn chưa giải quyết được điều gì, tất cả hãy chìm sâu như giấc ngủ trẻ thơ
    tôi ơi
    tôi ơi
    một cái ôm
    tôi ơi
    tự gọi mình trong đêm cũng là một phương pháp làm lành với ký ức
    ngày xưa, liệu có ai đó tự biết ôm mình để siết chặt cô đơn
    ừ, siết chết cô đơn.
    thế ai sẽ nghe mình thì thầm.
    ai sẽ nghe ký ức thì thầm.

    đêm vẫn đêm. yên lặng. gió vẫn vu vơ.
    không có một nỗi nhớ nào cả ( nỗi nhớ khác ký ức, trong lúc này )
    rồi đêm lại trôi, như gió
    tôi ở lại, ký ức đâu rồi
    nỗi nhớ đâu rồi
    cô đơn đâu rồi

    lang thang, đèn đường một dãy ..
    đâu đó, còi từ xe lửa sắp cắt ngang
    một cánh tay giơ lên, ánh đèn đưa tiễn ..

    12/11/09

    trả cho kỷ niệm


    "bắt trẻ đồng xanh"
    với khuôn mặt nghiêng nghiêng
    với màu của đêm nhập nhoà
    với cafe ngọt mật
    và với cả những im lặng yêu thương

    dẫu biết không thể
    còn tình yêu
    có thật tình yêu
    và đâu là tình
    đâu là tình - hay giản đơn như bản thân giọt nước mắt
    mà tôi ..

    mùa gió lạnh đã về, vắng rồi những cơn mưa
    không còn một lời hẹn nào nữa
    cafe đêm vẫn đen
    nụ hôn nhoè vẫn ngọt
    thế mà, chỉ như một giấc thoáng qua

    sao lại buồn đến thế
    sao không sắp xếp tất cả như những điều thật bình thường
    cô đơn nếu không đẹp thì cũng chỉ là cảm giấc thôi mà
    thôi mà
    sao người lại khóc

    lại nghe từ một người " giấc mơ đã qua bao giờ, bao giờ .."
    chỉ đơn giản ai sẽ không chọn ai trên một chặng hành trình

    thôi mà, hãy bình yên đi
    rồi cũng qua
    rồi cũng qua
    những sợi dây hi vọng chỉ mãi lạc nhau dù có gặp trong một khoảnh khoắc nào

    ai dám chắc tình không đau
    ừ, thì quên.

    ngây thơ thế, hoang mang thế
    cho một chiều thứ sáu hoang mang
    sao không tan đi như ánh sáng cuối ngày
    im lặng đi, để nghe lòng mình đắng

    lại một mình, trò chuyện với đêm
    với nỗi niềm
    nhớ

    hay tìm quên.

    trả gì đây cho những kỷ niệm
    lạc nhau rồi
    đành thôi

    12/9/09

    không có gì


    không có lý do gì để chết
    nghe nhẹ nhàng
    không có lý do gì để sống
    nghe cũng nhẹ nhàng
    tại sao tiếng chuông cửa định mệnh lại reo và tại sao Ishigami lại tìm thấy sự long lanh trong mắt của hai mẹ con người lần đầu tiên gặp mặt

    và cô đơn thì bao giờ cũng đẹp
    nhưng nỗi đau không đồng nghĩa với những gì còn lại

    đáng sợ nhất là quên lãng ( trong sự không có gì )
    quan tâm - tình cảm - ánh nhìn - nụ cười ...
    tại sao lại tình yêu
    tại sao lại quá cô đơn


    ( sau khi đọc truyện của Higashino Keigo [ hình ] )

    12/6/09

    nếu là kỷ niệm


    thời gian trôi nhanh để chỉ kịp nhìn lại
    một năm rồi nhiều năm
    hình như điều gì với tôi đều có chút ít ở lại, thành kỷ niệm
    dẫu chẳng vui, chẳng buồn

    đâu là mục tiêu hay tất cả không có gì
    chọn bắt đầu từ ngày xưa hay bắt đầu từ bao giờ
    sao nghe rỗng thế
    sao những ngày nhạt thế

    tháng 12, những cung bậc cảm xúc tấp nập ùa về
    đã cầm tay những bài hát của Natking Cole
    còn thiếu những cành hoa salem màu vàng
    còn muốn gởi vào đâu đó một ít cô đơn
    và muốn òa lên khóc ( có lẽ để níu kéo ngây thơ hoặc để tìm kỷ niệm )

    hôm nay, quyết định thả nỗi niềm vào khoảng không ngày Chúa nhật
    lang thang lang thang
    " be normal " (*)
    [ nhẹ nhàng và vừa vặn cho những cảm xúc ]
    [ cảm ơn ngày Chúa nhật]

    có nhiều câu hỏi được đặt ra và hi vọng là những câu trả lời vừa vặn
    dù không đi nữa thì đó cũng là cảm xúc có thật
    lại mênh mang nhớ
    mênh mang quên
    mênh mang

    cho những kỷ niệm trôi
    dặn lòng
    biết đâu, hiện tại như thiên hạ đồn đoán
    món quà
    món quà trong hộp bí ẩn, sẽ đợi " mỗi niềm tin " mà thôi


    (*) all about Steve

    11/13/09

    đáy của sự im lặng

    Photobucket
    là im lặng, chỉ có nó.
    mà không, có khoảng không vây quanh.
    câu trả lời bao giờ cũng chỉ à sự mờ ám, và " sự an ủi tâm hồn"

    làm sao đòi hỏi một người có thể hiểu một người
    không làm sao cả
    thế giới vẫn không ngừng
    cuộc sống vẫn không ngừng
    sao tôi không quên đi
    hay ký ức vẫn nằm sẵn trong đó, chỉ đợi khoảng không và thời gian
    rồi hiện về
    không an ủi, không vuốt ve
    mà chỉ toàn thương cảm
    để rồi tôi phải vượt qua, sau khi đối diện với sự trỗi dậy của cô đơn

    dạo này bỗng như ám ảnh bởi tiếng hát Mỹ Linh, ngày nào cũng muốn nghe " hát theo người đi trên phố "
    có lẽ nào đắm say buồn như thế
    có lẽ nào
    lại nức nở, lại im lặng, lại cuối gầm ..
    " dẫu xa xôi, dẫu không trọn tình, với em tình yêu quý giá, tình yêu sao quý giá "

    10/29/09

    câu hỏi !


    ai mua cô đơn

    ai bán nụ cười

    quên quá khứ

    hẹn tương lai

    tan kỷ niệm

    đau từng nỗi nhớ, từng nỗi nhớ

    và say

    nỗi nhớ.

    10/16/09

    chối từ


    có lẽ ta chỉ biết chối từ tất cả để rồi nhận lại những niềm đau tự tạo
    hay bản thân mình cố chấp và có thay đổi bao giờ?
    " không bao giờ" là câu trả lời
    nên rồi lại
    để bản thân ta gặm nhấm những điều đó


    đã bao lâu rồi, ta không muốn yêu, không được yêu và không tin vào tình yêu
    để rồi những chiều trống rỗng đến mê mãi, ta lại loanh quanh trong vùng rỗng đó
    chẳng biết níu kéo hay tựa nương vào bất cứ điều gì
    mà nếu như, thì ta cũng biết ngã vào đâu, níu vào đâu ..


    tự bản thân mình, ta phải bước đi
    ngoảnh mặt, đối điện ta đã cười
    những ngày ta đã cười
    như thể đó đã là cuộc sống mà ta đã quá quen thuộc, đã không còn là vỏ bọc nào nữa.

    ta tự ban cho ta những nỗi niềm để sống - không ai cả
    ta tự bước đi và bỏ mặc tất cả - không ai cả - những điều vô cảm, bản thân rỗng
    có khi nào ta khóc thật to để biết mình còn khóc, rồi tự hỏi " khóc để làm gì
    thế khoảng đã qua ta đã cười để làm gì
    không phải là cuộc sống nội tâm của một người bất ổn
    không phải là những mỏi mệt đắm chìm như vô định
    có chăng, là ta
    đã rã từ lâu rồi

    đợi thôi, đợi một điều gì đó dù là mơ hồ
    còn bây giờ, ta cứ mặc
    trôi đi, sẽ về đâu, sẽ về đâu ..
    ta tan mất rồi.

    9/17/09

    bao lâu rồi


    bao lâu rồi có ai đó cần một cái ôm không cười
    để rồi tự nhận thấy mình cũng là Một kẻ cô đơn
    như đã từng
    kể câu chuyện Và khi tro bụi sống động đến từng chi tiết
    và giấc mơ " người đua điều " mà nên - phải đọc
    những trang đầu, và sẽ tiếp tục
    bao lâu rồi, ước mơ bao lâu rồi
    tôi chẳng biết
    về đâu hay chẳng về đâu
    giấc mơ nào cũng thật tầm thường
    mà không giấc mơ bình thường - ngay " bình thường" đã là nỗi đau
    thì có gì đâu, có gì đâu

    đã qua bao lâu rồi
    cái nhớ cái quên chỉ còn là thời đã cũ
    chẳng còn tiếc mà chi, bởi tất cả không làm đắn đo nữa


    tất cả quay đi
    tất cả quên
    cần chi phải dặn lòng là sẽ nhớ.

    hình như quên
    hình như đã quên
    thế giới ảo cho cùng cũng là giả tạo
    mà có điều gì là thật
    không có gì
    vậy thôi

    9/9/09

    ích kỷ


    Ngày, quay cuồng. Mệt mỏi.
    Đêm, tĩnh lặng. Cô đơn.
    Ta chỉ biết yêu mình, có lẽ.

    8/12/09

    cho suy nghĩ này


    những tưởng, đã đi nhiều về phía cuộc đời
    những tưởng, đã thấm đẫm đến cuối cùng giấc mơ
    nào ngờ
    đã sống chỉ vì những hư vô
    hư vô luôn biết tô hồng những gì còn lại
    trôi, đơn giản là trôi, giữa dòng chảy
    miên man trong ý nghĩ
    vô định.

    thế, ai đã sống hay ai từng sống
    chỉ để trông chờ một niềm đau chạm đến
    và để lại tiếng vọng mang tên Cô đơn
    lẩn quanh tâm hồn không lời giải thích

    thế, ai đợi chờ những điều không tiếng vọng
    rồi thờ ơ quên cả khóc cười
    có gì đâu, có gì đâu, ta nào có biết
    rồi thôi, cuộc đời cứ trôi
    miên man
    miên man
    dòng cạn
    ta về đâu, trong cuối cùng giấc mơ
    hư vô cuộc đời.