Pages

    Showing posts with label noibuon. Show all posts
    Showing posts with label noibuon. Show all posts

    12/28/09

    về ngày mới đi em


    "thôi về đi em, mặc tôi với con đường xa
    em thánh thiện làm chi, tôi chỉ là giấc mơ buồn ngày qua " *
    thế là lời cuối cùng người đã nói, người đã đi về phía những giấc mơ có thật
    còn mang nỗi niềm về làm gì, ai cũng phải giẫm lên nỗi buồn mà bước về phía trước
    tôi cũng thế

    tối nay HBO chiếu lại " The dark Knight "**, không biết có ai còn nhớ
    kỷ niệm có về theo bài hát, theo bộ phim thì cũng là bình thường
    còn tôi
    vẫn thế, ổn cả rồi, giấc mơ đã thôi ám ảnh
    nỗi đau nào cũng tan dần

    cuộc sống, là những chuỗi ngày chối từ quá khứ
    thế đấy, người ta sống
    những chặng hành trình
    để rồi lãng quên

    an ủi ư, chỉ làm đoá hoa anh túc thêm rực rỡ
    thương cảm ư, chỉ làm nỗi niềm thêm sâu thẳm
    thì người hờ hững đi
    hững hờ đi
    trôi đi
    bay đi
    chiều nay hay chiều nao, đàn chim cứ bay về phía mặt trời
    nơi thế gian gọi là hoàng hôn màu đỏ
    sao người lại quay đầu

    những ngày mới, chặng đường mới, đã đến
    người đã lao đi
    xin đừng ngoái lại
    phía sau đã tan rồi

    tôi về qua phố biển thênh thang
    chiều nay vằng tiếng khóc cười
    ngoài kia ai khóc rồi cười
    ừ, thì quên
    ừ, thì đau
    ừ, thì tan

    là mơ.




    --------------------------------

    * : bài hát " dịu dàng ơi " - Lời : Lê Thiếu Nhơn & Phú Quang

    ** : phim Hiệp sỹ bóng đêm với hình minh hoạ nhân vật trong phim.

    10/31/09

    giấc mơ xưa .. đã cũ

    Photobucket

    thế rồi ta đã không mơ, không giấc mơ cuối cùng
    còn cầu nguyện làm chi
    hoang đường quá, hoang đường quá ..
    về đâu, chạy về đâu khi đã kết thúc rồi
    kết thúc trò chơi hay kết thúc hay bắt đầu
    những niềm đau khác
    có ai biết hay chưa ai hề biết
    giấc mơ tan mất rồi

    bấn loạn
    tan hoang
    mơ hồ
    hay là ta đã quen với việc hờ hững tất cả
    quên tất cả rồi
    tất cả quên mất rồi

    phố đêm đông lắm
    giọng người hờ hững lắm
    nhiều khi cô độc bên nỗi niềm của mình thì cũng chẳng là gì
    cảm giác ồn ào xung quanh, mắt ta nhìn thẳng và nước mắt trào ra
    khóc là yếu đuối hay nước mắt cứ chảy thì sẽ mạnh mẽ vượt qua những điều sẽ đến

    thôi, quên đi
    dặn lòng như thế
    sao nỗi đau này dài quá
    bao giờ
    bao giờ
    quên
    giấc mơ chưa đến nay đã cũ rồi

    10/16/09

    chối từ


    có lẽ ta chỉ biết chối từ tất cả để rồi nhận lại những niềm đau tự tạo
    hay bản thân mình cố chấp và có thay đổi bao giờ?
    " không bao giờ" là câu trả lời
    nên rồi lại
    để bản thân ta gặm nhấm những điều đó


    đã bao lâu rồi, ta không muốn yêu, không được yêu và không tin vào tình yêu
    để rồi những chiều trống rỗng đến mê mãi, ta lại loanh quanh trong vùng rỗng đó
    chẳng biết níu kéo hay tựa nương vào bất cứ điều gì
    mà nếu như, thì ta cũng biết ngã vào đâu, níu vào đâu ..


    tự bản thân mình, ta phải bước đi
    ngoảnh mặt, đối điện ta đã cười
    những ngày ta đã cười
    như thể đó đã là cuộc sống mà ta đã quá quen thuộc, đã không còn là vỏ bọc nào nữa.

    ta tự ban cho ta những nỗi niềm để sống - không ai cả
    ta tự bước đi và bỏ mặc tất cả - không ai cả - những điều vô cảm, bản thân rỗng
    có khi nào ta khóc thật to để biết mình còn khóc, rồi tự hỏi " khóc để làm gì
    thế khoảng đã qua ta đã cười để làm gì
    không phải là cuộc sống nội tâm của một người bất ổn
    không phải là những mỏi mệt đắm chìm như vô định
    có chăng, là ta
    đã rã từ lâu rồi

    đợi thôi, đợi một điều gì đó dù là mơ hồ
    còn bây giờ, ta cứ mặc
    trôi đi, sẽ về đâu, sẽ về đâu ..
    ta tan mất rồi.

    9/19/09

    hạnh phúc có long lanh *


    như màu nước mắt*
    " ngày không tên"* là bài hát được nghe đầu tiên của ngày cuối tuần
    bài hát số 7 của album, 1 album đã bị lãng quên từ lâu, bởi tôi luôn chọn những điều quen thuộc cho riêng mình
    nếu không có cô gái giọng mũi đứt từng quãng ngắn bảy chữ vừa vặn với cái tha thiết của bài hát, ở 1 quán cafe nhỏ, căn gác nhỏ, và những điều lặng im
    Nhớ Hi-end vào một ngày đầu mùa hạ năm trước, khi chỉ một mình, mưa giăng trên con đường dài hơn mười hai cây số, đâu đó nước mắt cũng rơi
    và năm nay, đầu mùa thu, cảm giác lại ùa về

    bỗng nhiên, nhưng gì cố hữu trong ý nghĩ như muốn nổi loạn
    " hát gì lên đi đêm quá yên ", có chăng sẽ còn hát được hay đó chỉ là nấc nghẹn
    hay chỉ là 1 cách tận hưởng nỗi buồn nhẹ nhàng nhất
    ừ, từ này được phát ra ( ghi ra ) 1 cách thật nhẹ nhàng, sự chấp nhận vô tình đã ăn sâu và ý nghĩ
    ừ, thì ( quên, tan .. )
    và rồi, cũng chỉ như một giấc mơ ..

    tự cho phép mình đi đến tận cùng nỗi buồn một cách nhẹ nhàng nhất ( không ràng buộc )
    hay cũng như câu nói : cuối cùng của tuyệt vọng là một bông hoa
    và rằng " cô đơn cũng đẹp như một nụ cười trong sáng "
    thế, còn hồn nhiên đã mất sau những câu nói ấy, làm sao ..?

    dẫu biết, vùi mình trong chăn lạnh của 1 ngày mùa thu ở thành phố cũng là hạnh phúc
    từng bài hát cứ vang lên, nằm yên đấy ..
    như ta, như là bình yên trong những nỗi buồn có thật
    một khoảng thời gian để đo cảm xúc của mình
    có lẽ, đời chỉ có những nỗi buồn và tôi dần quen thản nhiên và đi đến tận cùng ..

    *( lời bài hát của Việt Anh )