Pages

    Showing posts with label chuyenke. Show all posts
    Showing posts with label chuyenke. Show all posts

    10/11/10

    tháng Mười và những sự chết


    cái chết, một entry hình ảnh hoa vàng không post được của 2 năm về trước, thương tiếc cô diễn viên 40 tuổi người HQ

    rồi cái chết của 1 người 2 mạng sau 8 tháng nằm thực vật. tuổi Dần.

    lại nghĩ đến cái chết và lại nghĩ không tốt về những người đang sống

    rồi lại thấy không nên và quá đáng

    mỗi con người, nên chân thành với cuộc sống của chính mình trước đã

    còn người ta giả dối, trơ trẽn lọc lừa thì đó cũng là cách sống của người ta

    mình bận tâm để làm gì

    - " sao buổi trưa đó không vào ? "

    - " tại thấy một hình ảnh tốt đẹp và muốn giữ mãi thôi "

    và bây giờ, lại thấy những dòng chữ, mong sao đừng giả dối

    bởi chẳng có điều gì tốt đẹp được xây nên bởi dối trá.



    biết đâu, là sự thành thật

    và người ta đã chọn lựa sự thành thật như thế qua tính cái TÂM của chính họ

    được mất tùy duyên

    nào ai có muốn những khổ đau

    chỉ là một cách đặt tên cho số phận.



    nhiều người đủ thông minh để nhận ra nhưng vẫn đánh đu

    nhiều người vì tình thương mà chấp nhận

    căm hận mà để làm gì

    sự lãnh đạm đôi khi cũng là một điều tốt



    rằng là thương

    là thương

    bởi mặt trời chẳng thể

    chỉ còn trăng trong tản văn của Marai Sandor.



    nhẹ lòng và mỉm cười, vậy thôi

    9/15/10

    ngày hôm qua


    trong đầu là câu thơ của CGĐL mà anh Hankoo đăng trên fb. quên đem dây phone nên chẳng nghe nhạc dc, sau khi đưa CMT cho bảo vệ tôi đi tìm phân xưởng C4 trong TCG. gặp người tên T có đuôi dt 977 để giải quyết công việc.

    tôi đến TCG lần đầu năm 19 tuổi với tư cách khách hàng mua bán. được mở cửa, rót nước, ngồi phòng lạnh, tiếp đón chu đáo.

    lần này, tôi đến liên hệ với tư cách đối tác làm ăn 3 bên. H -- TV -- TC.

    tôi hỏi C4 ở đâu, bảo vệ lơ ngơ chẳng biết là tôi nói tiếng Việt hay tiếng Anh, chắc những nhàn hạ của của cuộc sống đã làm người ta ngẩn ngơ đi một chút, có chăng đó cũng là điều bình thường.

    tôi đi thẳng vào trong, con đường chính rộng, tôi thấy 1 kho mà tôi dự đoán chắc gần nơi mình cần đến, tôi hỏi 1 bác đứng tuổi, và bác chỉ tôi đường đi rất tận tình.

    tôi đi thẳng, xe nâng chạy từ phía sau ko bóp còi, chỉ chạy vừa phải và nghe ầm ầm, tôi đi sát vào trong những dãy nhà lớn, được sơn màu sáng nhưng đã cũ.

    tôi rẽ phải, dưới đường có vạch kẽ vàng, không gian im ắng trừ khi có xe tải hay xe nâng chạy qua

    hình như, ai cũng có công việc của mình [ kiểu rất Saigon ]

    còn có những cây dừa và cây điệp đang trổ bông

    tôi dt lần 2 cho anh T

    lấy dt ra tôi nhận dc tin nhắn của A

    chỉ kịp nt lại " sướng vậy "

    và lại đi tiếp

    Vân gọi dt hỏi sắp trang brochure

    vừa đi vừa trả lời

    hỏi thêm 2 người đến được phòng GĐ Kỹ thuật

    dt lần 3 cho anh T

    đi theo chị áo vàng

    trở ra 1/3 con đường 1km mới vào

    lên 3-4 lần cây thang tối

    đi gặp anh L

    ra cầu thang tối, gặp 2 anh công nhân

    đợi em 2 phút anh nhé

    đứng tại cầu thang

    nhìn thấy bảng cấm quay phim, chụp hình

    Hoàng Anh gọi rủ đi cafe, trả lời đang bận ..

    rồi lại nhớ về note của Thùy Dung

    rồi nghĩ về cung Xử Nữ

    nghĩ rất nhiều

    nghĩ về câu " những nỗi buồn chạm đất lăn đi "

    nhớ câu chuyện Watanabe đi thăm Naoko

    cũng thân thuộc như con đường mình vừa đi qua, những chiếc xe đạp nội bộ của ai đó đang để bên đường

    rồi cũng giải quyết xong việc

    ung dung, đi theo anh L ra phòng GĐKT

    anh ta nhìn với ánh mắt kiểu như sao tôi lại ở công việc này

    nào có dễ lựa chọn

    và tôi cũng - đã - lựa - chọn cho 7 năm dài với kiểu như không có nhữngc âu hỏi tại sao.

    rồi xác nhận

    rồi quên 1 thứ để ra trên tay vừa ngắt 1 hoa điệp vàng năm cánh

    rồi trở vào

    tổng con đường dài gần 5 cây số, tôi lang thang, với não trái nghĩ về công việc, não phải nghĩ về giấc mơ, trái tim nghĩ về tin nhắn, ánh mắt vẫn nhìn con đường dưới chân và hoa điệp vàng kẹp giữa tay đeo nhấn [ ngón giữa và áp út ]

    rồi ra, lấy CMT và trở về

    mới thấy tin nhắn của Wa, của A, của chị Như

    ừ thì, sáng nay, một buổi sáng như thế trôi qua

    tất cả còn quá xa vời

    5/30/10

    những giấc mơ (1)


    có một ngày nào gọi là sung sướng chưa, rồi hôm nay bác ra đi, người đàn bà mà chúng tôi ( những người hàng xóm láng giềng) thường gọi Anh Hùng Lao Động.
    sự biến đổi rất nhiều ở những nơi mà đồng tiền thay đổi chóng mặt.
    đến bao giờ thì con người hết bon chen và sống một cuộc sống thật nhẹ nhàng, để mãi mãi bình yên, đừng bao giờ hỗn loạn
    từ bao lâu rồi tôi e ngại cả những giấc mơ, không dám đọc tiếp " xứ sở diệu kỳ ... ", chắc tôi sợ sẽ đi đến cuối cùng của những giấc mơ.
    ban ngày, mỗi người có thể đã sống rất thật
    thế khi những gào thét, quẫy đạp trong những giấc mơ, rồi òa lên khóc, rồi cười khùng khục
    là gì ?
    là một khoảng khoắc nào của giấc mơ ?

    hoặc
    chỉ nằm yên nhắm mắt, chuông cửa reo liên hồi, tôi nằm yên và trôi vào một thế giới khác, cũng thật như chính cuộc sống này, cũng vằng vặc nhớ nhung, nhưng tôi biết đó không phải là giấc mơ

    suy cho cùng, giấc mơ có lẽ là ước mơ được sống hoặc nỗi ám ảnh mà con người ta phải trải qua dù đêm hay ngày

    thế là khi về xóm đã sẽ không chào một người, không còn hỏi " bác Hai, lá gai bây giờ mấy tiền một ký ", và cũng như 7-8 năm về trước, thím Bảy, anh Mười, bác Ba .. tất cả đã đi thực hiện giấc mơ ( là giấc mơ ) ừ, là giấc mơ đẹp

    bỏ quên những lo toan bộn bề bon chen buồn khổ của cuộc sống ngày thường
    quên tất cả đi, ừ quên tất cả đi

    để giấc mơ nào cũng chỉ nhoẻn miệng cười
    để bình yên bình yên những bình yên chỉ có bình yên

    9/24/09

    Đi hoang


    version 1:

    đêm, một trai sồn 39 tuổi đi tìm gà hoang, đèn đường vàng vọt, môi đỏ cười tươi và anh sồn sồn đáp vào.

    - em ơi, đi với anh 1 cái nào, nhiêu em?

    - thì có giá rõ ràng, anh lo gì, có chào buổi sáng không?

    - sao cũng được, anh già roài, tuỳ em thôi.

    - ok, nhảy cái phốc, lên xe, ôm eo, sờ mó, hotel 50000 VND không máy lạnh thẳng tiến.

    - hú hú.

    Xe chạy từ từ, đêm cuối cùng không đội mũ bảo hiểm, ôm sát thật sát vào em nhá, gió lồng trong vòng tay, mùi nước hoa xa lạ tầm thường, vòng eo nhỏ như eo biển miền Trung.

    - 39 tuổi đầu mà chưa vợ nên khi làm vài ly xong chắc ... hí hí.

    Cửa hotel mở rộng, phòng mở.

    ...

    - úi, anh zai gầy thế, bao nhiêu tuổi rồi

    - còn một tuổi nữa là đủ 40 mùa lá rụng.

    - (cười nhe răng)khiếp nhể, 40 á, sao không chết mẹ đi mà còn đi kiếm hoa hả Pa?

    - thì ... (ấp úng), nghèo, làm ngày làm đêm, nên đến giờ vẫn lạc duyên

    - hí hí, thôi ông anh, tiến hành đi.

    ...

    (gầy thế này mà sung )ha ha

    version 2:

    gió lạnh về khuya, từng cơn hắt mạnh và đèn đường ảm đạm

    ai đó cần tình và ai đó cần tiền. cuộc sống đẩy đưa như thế. Nước mắt, mồ hôi và cả máu nữa. Đâu đó vẫn chảy trong dòng sông cuộc đời, với ước mơ chỉ để sống, để yêu, để quên, để nhớ.

    ai đó vì một lý do để vịn vào, để quằn quại mà sống Mà sống.

    + anh: 39 tuổi hơn, mỏi mệt với cuộc sống của chính mình, bản thân lo không nổi, ngay cả hạnh phúc giản đơn của cuộc đời mình cũng không dám, ngần ngại, cái tuổi ăn mất mình, đành thôi. Ngày trôi, làm phụ hồ, rồi làm thợ hồ, ngày nắng làm - ăn, ngày mưa ngơi nghĩ. Thế mà đã năm qua năm, ăn bánh trả tiền, quên mất mình cần phải yêu, cần phải có một người phụ nữ, để vui, để buồn, để chan hoà nụ cười và dỗ giành những niềm đau. Cần có một đứa con để sống trọn là đời mình, sống trọn đời này. Nào, cuộc sống là những vòng quay, trò đùa số phận.

    + cô: từ gái quê, cô đi làm thợ phụ cắt tóc rồi bán cà phê, rồi cũng chỉ biết đổ thừa số phận, ước mơ giản gị nào có thành hiện thực, làm vợ, làm mẹ hay mãi chỉ làm tình. Đau. Đớn. Chỉ thế mới gọi tên cuộc sống. Bắt đầu quen với ánh đèn đường, quen với những lần ôm giày mà chạy bởi an ninh dân phòng, bắt đầu thích nghi với ánh mắt, những lần khóc trong nụ cười và cười trong nước mắt. Có thở than, có cuộc sống nhói đau, có ước mơ quay về. Nhưng, liệu có ai chịu cưới đĩ về làm vợ, có đứa con nào nhận mẹ mình là một con đĩ.

    Trò đùa như thế. Bánh xe luân hồi như thế.

    Anh và cô quấn lấy nhau để thoả cơn xác thịt, cười rồi khóc,khóc rồi cười. 29 tuổi của cô và 39 tuổi của anh. Có đâu một ngày bình yên,một mùa yêu thương, có đâu. Tìm đâu.

    Nằm yên lắng nghe nhau. Ghép chung 2 cuộc đời, chẳng thể nào. Chẳng thể nào.

    những mảnh vỡ có tìm nhau, bôi keo mà dán lại sẽ đau. Thà là những mảnh vỡ đau. đau mãi thành quen. thành những niềm đau có thực và vịn vào điều cho là hạnh phúc

    mà sống

    mà yêu

    mà nhớ thương

    ...

    trả tiền phòng

    trả cho em tiền

    gửi lại anh, miễn phí một ngày yêu

    một đêm cô gặp trong mơ

    một đêm anh tưởng mình có vợ

    ...

    rồi ngày, anh vẫn tiếp tục làm việc và quay

    rồi đêm, cô lại buông lơi

    và nghèo là một cái tội ./.