
nên tôi phải bước đi
mang theo điều được gọi là niềm tin, không còn là nghĩ suy nên chẳng cần chín chắn
hay là mình chỉ biết nói : cố lên.
hình như thế giới này bao gồm những lạc lõng
cả những nỗi niềm cũng lạc lõng
va đập vào nhau mà xa lạ
có bao giờ người ta sẽ cần nhau, sẽ cần những cái ôm không cười
những vòng tay chân thật từ niềm thương nào đó
câu hỏi " có bao giờ "
quen lạ
lạ quen
lâu rồi chẳng ai nhớ linh miêu
hoa hồng ánh trăng cũng chìm vào quên lãng
không hẳn là quên nhớ nhớ quên, mà hình như đã không còn ý niệm
về nhau
nhìn nhau đấy, nhưng lạc lõng
chẳng còn một cơn gió cuối thu nào có thể ôm lấy mà an ủi những hững hờ
chẳng còn
chẳng còn
hay tại mình dễ lãng quên và bị lãnh quên
nhớ làm gì
để làm gì
rồi có hay không niềm tin, tự bản thân ta tạo ra và bước tiếp
bỏ quên tất cả
phía sau chẳng buồn nhìn
đi về phía trước tiếp tục hành trình cô đơn
nơi khóc cười chỉ là những cung bậc xúc cảm quen thuộc
ừ, rỗng
tôi lang thang
linh miêu ngoảnh mặt
không nụ hôn hoa hồng vàng ánh trăng
không tiếng vỹ cầm bên câu hát
không có gì phía sau sự lãng quên
nỗi nhớ đã tan mất rồi
quay lại hành trình như trước kia, là bây giờ
tạp làm quen cũng là cách một mình
bước đi
trên chính cuộc hành trình
0 comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.