
cuộc sống
là hành trình của những nỗi đau.
và tự hỏi những điều cho thành phố này, có điều gì đã thay đổi
có điều gì lạ, điều gì quen
trong cuộc mưu sinh, đâu là nỗi khổ và đâu chỉ là trò đùa.
nhưng, chắc chắn: đó là nước mắt
quây quần trong mọi điều xung quanh mà cứ tưởng đó là cuộc sống, vô vàn cuộc sống - tự kỷ cuộc sống - tròn đầy cuộc sống
rồi lại cười trong cả những niềm vui, cười trong cả những niềm vui, trò đùa niềm vui.
6 năm trước, con đường kẹt xe vì đường nhỏ hẹp và bây giờ vẫn thế, vì người đông
vẫn là những cơn mưa xối xa và rồi ngập nước
vẫn 1 mình đứng ngắm nhìn nước trôi, đời trôi, dòng người trôi
vẫn những nụ cười cảm thông và 1 chút ít mỏi mệt
phải bon chen, phải tranh giành
chẳng ai là tiên là Bụt giữa đời này, chẳng ai cả
định mệnh thế, lòng người thế
cuộc đời bình dị thế
những cơn gió ngược vào mặt, trôi đi một chút nghĩ suy gì đó, để ta tạm chấp nhận một nụ cười giữa đời này
như - điều đó - thật - bình thường
ai đó không thích cá bơi tung tăng trong hồ kính vì nghĩ đó là một sự chấp nhận tự do dại khờ
mà có gì đâu, khi bản thân dù muốn hay không chính bạn sẽ lặp lại những điều đó
lẽ thường
lẽ thường của cuộc sống
lâu rồi ta quên cất một chiếc lá vàng vô tình rơi ngay trước mặt, như ghi ra và nhớ một kỷ niệm của đời mình
lâu rồi ta quên mất mình cần một cái ôm thật chặt, cái ôm không cười
lâu lắm rồi, câu nói từ thế giới phẳng không làm ta quay quắt nhớ
chiều nay, thành phố bình yên, buồn bình yên, lang thang bình yên
chẳng níu giữ điều gì cả
chiều nay, niềm vui đến với những con người thật bình thường
thành phố vẫn không đổi thay, lúc 4h chiều
xe tải hối hả chạy ra thành phố hoặc chạy về cho kịp bữa chuối hột lẩu bò bình dân
cho những vẫy tay vé số chiều xổ và cả những con số từ những giấc mơ
rồi lúc 5 h chiều ..
" mày, con 44 ra lộn đài, tức thật .. "
( 44: vú vừa tầm. :"> )
0 comments:
Post a Comment
Note: Only a member of this blog may post a comment.