Pages

    12/6/10

    như là vô cùng


    những ngày này, cứ tuồn tuột trôi đi, hư vô
    không còn kỷ niệm hay giấc mơ nào ấp ủ
    biết buồn hay nên vui
    hay sống những khoảnh khắc bình thường như thế
    và như thế hư vô

    một khi không còn điều gì để níu giữ
    không có một cuộc hẹn nào giữa cuộc đời này, thì người ta vẫn sống đấy thôi
    dùng từ " giá như " để cuối cùng đọng lại điềi gì trong ý nghĩ
    để rồi được nhớ rằng mình còn có thể đắm say

    những từ ngữ cuối cùng chỉ còn là sáo rỗng
    những con người đến rồi mùa trôi qua, chắc chắn người sẽ ra đi
    còn ta, ta cứ tiếp tục e ngại chính mình, điều này đồng nghĩa với hoài nghi cuộc sống
    bao năm rồi, khát vọng chắp vá ước mơ
    để nhiều khi, thấy mình hoang vắng, hoang mang, hoang dại rồi thành .. hoang tưởng lúc nào không biết
    cô bạn ngày nào nói, mơ hoài khó được vỹ nhân, thôi đành tập chơi vỹ cầm
    cũng là một lý lẽ cho cuộc sống

    người ta sống - còn sống khi có một cái gì đó, một nhỏ nhoi gì đó để mà hướng tới, để mà bấu víu, để mà thấy bình yên, để cảm thấy mình tồn tại hiển nhiên cùng tất cả
    nhưng
    cũng có người, sống - rất giản đơn là không thể chết
    cuộc hành trình trả nợ chưa bao giờ dứt, và người ta còn quá nhiều nhân duyên giữa chốn này

    rồi ai có biết thương ai, rồi ai có biết yêu ai
    hay như những giấc mơ chập chờn ký ức, ám ảnh một phút giây nào đó
    rồi chỉ là trở lại trong một căn phòng trắng, những lời nói không rõ, những gương mặt cười thân khóc lạ hay chỉ là 1 khung hình chợt lóa trên 1/25 giây trước khi bừng tỉnh
    rồi hỏi, đây là đâu, là thành phố ước mơ hay thành phố chạy theo giấc mơ

    cuối cùng, ngày rã rời trôi
    chia sẽ một điều gì, một câu hát, một đoạn thơ hay một tâm tình nông nổi cũng trở nên quá khó khăn
    để rồi, muốn gào lên
    dễ dàng gì mà đắm say
    rồi,
    ....
    như là vô cùng

    12/3/10

    tháng mười hai

    mới đó mà đã là tháng Mười Hai, những ngày nối đuôi nhau

    hai năm rồi, tháng Mười Hai của lần đọc câu thơ rằng

    [ hoa sa-lem cắm trong bình đêm qua đã chết, nửa đêm nghe Natking Cole và đọc Haruki

    rồi muốn òa lên khóc như đứa trẻ ]

    chúng ta, ai cũng ước mơ một lần òa khóc, như đứa trẻ

    nhưng cuộc sống lẽ nào bình lặng thế

    ừ thì em đã va vào tôi, trong những câu mà em kể say mê trong bài thơ Vườn - Ý Nhi mà Phú Quang phố nhạc

    " em muốn trốn sâu vào sự bình yên, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh"

    năm đó cũng tháng 12

    em muốn ôm tôi nhưng không thể, có gì đó muốn ngăn lại

    chắc để dành cho ngày trôi

    rồi vẫn cái tháng mà người ta đã quen gọi là mùa đông, em nhìn tôi trong tiếng piano dưới lầu quán Cõi Riêng đang vang lên khúc nhạc

    mà chúng tôi quá thuộc lời

    " làm sao về được mùa đông, dòng sông đôi bờ cát trắng .."

    thế rồi, những đam mê trong " Và khi tro bụi " được em kể từ đâu đến cuối cho tôi nghe

    ngày ấy, có mấy xa xôi cũng gần

    những tin nhắn dấu chấm thế nào cũng được em nhớ

    rồi, mùa đông chưa hết

    rồi, không lần nào tôi ghé lại Cõi riêng

    cafe một mình đồng nghĩa với sợ hãi

    thế rồi có nhớ quán Quỳ cũng có lần mấy anh chị Đà Lạt hát " mùa thu, cây cầu đã gãy

    nhưng

    cafe một mình đồng nghĩa đớn đau

    mùa đông năm nào ở lại cùng tháng Mười Hai



    một năm rồi, tháng Mười Hai lại đến, từ sau một lần làm quen

    chọn lựa để chấp nhận đã làm tôi hạnh phúc, dù đó là cảm giác của riêng mình

    tôi thích nghe Ngọc Lan hát từ sau tháng Mười Hai

    thế rồi, cứ ngỡ người đã đến và sẽ ở lại

    và tự nhiên tôi thấy mình vui, vì còn cảm thấy không trôi như vô cùng ý nghĩ

    " sao chưa gặp một lần, mà nghe tình thật gần, sao chưa được một lần, gọi tên người thì thầm"

    rồi, cái ánh mắt lần đầu tiên bắt gặp cũng nhớ mãi

    rồi, câu nói " xong rồi đó ... " cũng nhớ mãi

    rồi, gương mặt cười đâu đó , cũng nhớ mãi

    người có mở một đoạn nhạc cắt một bài hát làm nhạc chuông

    là Thủy Tiên, là một đoạn nhạc của Quốc Bảo

    đâu đó niềm vui

    một buổi sáng Chủ Nhật nắng của Sài Gòn đã ở lại. mãi mãi

    nhưng những lặng im bình thường cứ thế

    những mêng mang còn mãi

    và dễ phôi phai

    tôi thiếu quá nhiều đắm say, thiếu quá nhiều tự tin để có thể bước qua ánh mắt khó chịu của một ai đó

    hình như tôi sợ

    dẫu biết. tình của mình không thế

    dẫu biết. rồi sẽ xa

    cũng lâu lắm rồi. không còn uống cafe sữa đá

    không một lần đủ tự tin để ghé lại V. hay E. để được ngồi lặng im nhìn ánh nến, để nhớ lại rằng " thay đổi một chút sẽ tốt hơn "

    tình chưa gặp tưởng gần, tình chưa gần đã chết

    bất giác nhớ lại một đêm tháng 12 nào đó. ngồi ở Fig mà nhắn tin, rằng sẽ mang cho người chút hương trầm rồi đem ra gởi theo cho gió

    cũng chẳng còn ai hỏi han học hành thế nào, đang đọc sách gì

    cũng chẳng còn ai vui đùa về chuyện xung quanh



    thôi thì, giữ làm kỷ niệm

    biết là, không phải dễ dàng gì mà được ngồi im lặng bên nhau

    không có ra đi, cũng chẳng có trở về nào là ý nghĩa

    chưa một cái nắm tay, chưa một lần hạnh ngộ

    dễ dàng gì mà đắm say



    đường về, rồi chẳng muốn có một đóa hồng vàng nào nữa

    những câu chuyện của Haruki, những câu chuyện của Nguyễn Ngọc Tư hay Guillaume Musso chắc khi đọc sẽ ngại ngần

    cũng như mỗi lần uống cafe sữa đá thì lại mênh mang

    nào có gì đâu mà đổ thừa số phận



    dễ dàng gì mà đắng say

    có gì vui mà cười

    có gì đâu mà khóc



    thôi thì, nghe lại Tre xanh ru

    để biết ngày còn trôi mãi

    " Nắng có thương người tóc phai màu

    Xin nắng đừng về giữa trưa hè

    Mưa có thương người mắt hoen lệ

    Mưa nhớ bay xa bay xa



    Mưa nhớ ai mưa buồn không ngừng rơi

    Mây cũng theo người xa

    Cây héo khô vì nắng buồn trưa nay

    Tình ai còn nơi đây




    Gió có thương người áo phai màu

    Xin gió căng buồm gió đưa thuyền

    Cây có buồn vì lá xa rời

    Cây nhớ vươn cao xanh tươi




    Ai đã xa còn nhớ con đường

    Có dấu chân người lúc đi về

    Ai có thương về chốn quê nhà

    Câu hát ru, tre xanh ru "

    11/15/10

    tất cả rồi phai phôi

    chuyến xe im lặng
    về im lặng
    chiếc áo khoác lên
    đám đông hay một mình
    rồi có gì
    rồi còn gì
    giấy tiền, lần nghỉ, hương cháy, ngược gió và có lẽ xa lạ
    đi theo im lặng trong đám đông
    tất cả rồi phai phôi
    đừng hỏi giá như
    đừng trách yêu thương
    mà quan tâm chẳng có
    rồi thì buồn vui
    để là gì
    bởi
    chắc chắn phai phôi
    cả kỷ niệm lắng
    rồi phai phôi

    11/9/10

    là bạn.

    [ viết trong tình trạng lưng rất là đau, đi khom khom nhưng cố ngồi ráng gõ ]

    một đêm thứ Sáu, không nói nhiều vì sợ được cho tiền để đi chơi nên bỏ đồ đạc xong và leo lên taxi thẳng tiến Trần Hưng Đạo. chưa đủ dũng cảm để đối diện với Hà Nội sau quá nhiều chối từ, và thèm muốn đi miền Tây vì chưa một lần qua khỏi Bến Lức.



    rồi lên xe, để nghe mình bắt đầu trôi và cảm giác được ngon giấc giữa ồn ào sau hơn 2 năm khi đêm nào cũng rất dài. cũng là đêm ngày 29 cuối của tháng Chín âm lịch để bước vào mùa mới.

    xe vẫn chạy trong vở kịch đủ làm những người dễ cười, rồi đến Tôi muốn quên người - Nửa hồn thương đau [ Nguyễn Hưng - Ngọc Anh ] và tiếng nói của người bạnsau lời xin lỗi đợi chờ khi mới lên xe ở Mỹ Tho.

    rồi một trong những tin nhắn cuối cùng, tin nhắn không icon. điều gì rồi cũng đến.

    cuộc sống này, nên chọn im lặng là duy nhất và mãi mãi, còn tất cả, hãy bỏ quên.

    xa bỗng như nhất lến cao sau khi cảm giác như đã leo đèo. mở mắt nhìn ra, đêm bao la, trời bao la. đến đỉnh cầu Mỹ Thuận.



    rồi một buổi sớm mùa đông đầu tiên trong ý nghĩ không phải giữa Sài Gòn mà là phà Vàm Cống. định không xuống xe, nhưng bầy trẻ lao xao ngoài kia, để một phút nào đó mình cảm thấy nên quên những điều cần quên. như thế.

    lấy khăn rằn xuống cầm tay, mũ áo khoác vẫn đợi, xuống xe xin vài tấm hình kỷ niệm của phà, trước khi đến thành phố Long Xuyên.



    khi lên xe, đám gái trai xa lạ kêu lên: nhìn ổng kìa, quàng khăn rồi cười rạo rực nhưng đang trong cuộc giao hoan. ta vẫn bình tĩnh đi, bởi tất cả đều thật bình thường, bởi bạn của ta vui, các người lạ vui chỉ là một niềm vui ké, niềm vui miễn phí mà thôi.



    xe qua Long Xuyên, ta tìm thử Ngã tư đèn đỏ mà lúc trước ta từng đùa rằng đã đến, nhưng có quá nhiều đèn đỏ, và khi đi vệ sinh ở đây phải trả 2000vnd mà lớp ta có một người quên trả và 1 người nín đến Châu Đốc bởi không đáng phí dịch vụ. [ các bạn Long Xuyên cấm chặt chém nha, nha, nha ]



    rồi đến Châu Đốc với những chú, những anh xe Lôi, không phải xe thồ Hội An, không phải xích lô máy của Sg năm 2000, không phải xe ôm của Sg năm 2000 có lẻ, rồi mùi batê bánh mì ngon ngon mà chụy của tôi không chia cho tôi, rồi những đứa cháu không hề để ý cM của tụi nó đã đói ngơ ngác. rồi lo làm dáng chụp hình lúc 4h45 sáng mồng Một.



    xe Lôi - 4 người, một người 5000, lấy đà và Cử Trị thẳng tiến, xe quẹo phải, người khách đường xa la lên, rồi tiếng chụp hình cho chú, chụp hình cho em nè, rồi tiếng rộn ràng tiếng người và tiếng của đêm ( xin phép không nói đến câu nói nguyên gốc của Như sợi thun ).



    miền Tây, nơi tình người thấm đẫm, rồi được nằm yên kể chuyện đường xa trong quạt máy, trên tấm nệm và lời chăm sóc về hương xông muỗi.

    " ác không, mới xuống, người thơm tho là vậy đó mà bắt xông muỗi, xông cho thấm vào da vào dú hư hết mùi của người ta hả, hả, hả hả .. [ sau đến ngày về mới biết là cái hộp điện nhỏ nhỏ xua muỗi, không làm mất đi cái mùi thơm tho của khách đường xa .. "



    Mơ khách đường xa, khách đường xa ... { Nguyễn Trọng Triết } và bắt đầu cãi ..

    chú xe lôi đón chờ chuyến đi chơi buổi sáng, những chúng tôi lên xe 16 chỗ đi núi Cấm và núi Sam sau ly cafe sữa và bánh mì thịt quay.

    những tấm hình xuất sắc về sắc đẹp của chúng tôi và lời tru tréo nguyên cả đường đi của tôi vì 3 chị đẹp và 1 người xinh bị cho ngồi ở hàng ghế cuối.

    " ôi làng ngày tháng trôi sông, bên đê lại nở những bông hoa vàng .. " Giấc mơ dai dẳng - Nguyễn Vĩnh Tiến - Ngọc Khuê hát. là lời tôi tụng khi thấy lần đầu mùa nước nổi miền tây.

    và bông điên điển.

    và đòi ăn canh bông điển điển.

    hoa vàng của tôi.



    ôi, quê hương mình đẹp quá .. những nụ cười duyên quá .. những con voi duyên quá để pé Đẹp của chúng tôi từ Hồ Mỹ Hợi được xác nhận ngay là Hồ Mỹ Tượng. có lắm hân hoan.



    mùa nước nổi trong tin nhắn đêm qua giờ hiện ra trước mắt, chỉ có điều tất cả giờ đã không còn, xa vắng cả rồi.

    nào biết đời say tỉnh, nào biết giấc mơ rồi cũng tan khi đắng lòng thức dậy.

    3 cảnh chùa ở lưng chừng núi sau khi qua đèo một bên đồng xanh thẳm dưới kia và bên vách núi dựng đứng. lặng im nghe gió thổi bên tai và ước mơ chung của những người xí xọn được chụp hình. cầu xin cho những điều tốt đẹp đến với gia đình và một chút cho bản thân.

    nguyện an lành

    thời thời an lành.

    chỉ có đại gia mới đủ tiền ăn cơm, còn 3 chụy em và 1 gái già ngồi ăn tạm si rô sữa. mặt thấy thương.



    áo gió áo thun quần jean giá rẻ bất ngờ, thú bông 2 con hình như chưa trả tiền cho gái già xinh xắn ăn ảnh.

    về nhà ăn canh bông điên điển cá rô ngon ngon, ăn liền 7-8 lát cá rô liên tục.

    lẽ nào khẩu vị của mình đã thèm đồ ăn miền Nam sau 7 năm ở đây.

    lang thang đêm trong cái se lạnh đẹp trời ở Tượng đài Basa Châu Đốc bên dòng An Giang.



    rồi những chập choạng say bên nem nướng, trứng cút, vịt lộn bọc bột hay xoài chua ngọt và gỏi cuốn.

    rồi có người tìm say, rồi những người đỏ mặt.



    đừng tìm say làm gì, bởi cuộc đời này ta bao giờ có tỉnh. lúc mà ta tưởng ta say chính là lúc ta tỉnh nhất. biết rằng đừng nói giá như giữa cuộc sống này, nhưng hãy thật lòng cho tất cả, cuộc sống này đã quá khó khăn.

    sau cơn say, mới thấy chúng ta thật sự là bạn, quý giá và thiêng liêng sau chỉ mỗi hai tiếng Gia Đình mà thôi. lớp trưởng là người tỉnh và phát huy nhiệm vụ tận tình và đúng lúc.

    cảm ơn lớp trưởng nhiều nha, nha, nha.

    cảm ơn miếng nước nóng nấu khăn được nấu giữa đêm của pé Đẹp nha. nha nha nha

    rồi những câu chuyện không đầu không cuối về cuộc sống đến gần 4h sáng, để chỉ im lặng thôi thì chúng ta cũng hiểu nhau được nhiều hơn thế.

    tình cờ chúng ta vào lớp này, rồi sự quan tâm cũng tình cờ đến, nên 3h phải mò lên mà coi đã ngủ yên chưa, rồi nhiều chuyện về những chỗ nằm, rồi mở cửa để sẵn, rồi điện thoại nha nha nha nha

    nào ai được chọn cho mình số phận đâu, nào ai biết đoạn đường phía trước cần rất nhiều cảm thông.

    rồi những khoảng khắc vui với khăn rằn che nắng, lựa đồ lội chợ, những vỗ tay 2 ngón im lặng kẻo CA khóm đến, rồi ôn bài cũ

    vôôôô soooooooooooooooooooooooonnnnnnnnnnnnnnnnnnggggggggggggggggggggggggggggggggggg

    chắc chắn chúng ta sẽ thay thế cho những điều buồn trong chiếc hộp kỷ niệm thân thương của mỗi cuộc đời chúng ta, để thời gian trôi đi, chắc chắn ta sẽ mỉm cười.



    rồi đánh tiến lên mà không trả liền, hô lô tô rát họng ko kênh 1 lần, cào dùa thì hết tiền để chửi đổng chí chóe lờ cờ không bú liếm mà sao xui thế này



    sau bữa tiệc vui, trời mưa và sang nhà người đẹp oang vàng hát ca, cũng là bài hát quen thuộc

    cũng cười vui nhưng trong lòng lo lắng đã có nước về tắm chưa

    để nhớ lại mình lo cho chụy miếng ăn, giấc ngủ đến chai dàu gội đầu, rồi lo cho đại gia phơi sáng chai dầu đẻ xức căng ruột, để đám cháu thân yêu ngăn cản rồi còn kiu là người Thượng, để chủ nhân món quà trái tim sinh nhựt đầu tiền hỏi: chú dân tộc gì ?

    hựn.



    rồi những tràn cười té ngửa khi bị lừa, nỡ lòng nào lừa em như vậy hả chụy, các chái nỡ lòng nào cười chú như vậy

    hả

    hả

    hả



    trong cơn mưa, chúng ta về thành phố, lại thấy thân yêu hơn nhiều.

    những bức hình cuối về chuyến đi được chụp.

    rồi giấc ngủ dần dần tìm đến, qua phà Vàm Cống không ai xuống xe, qua cầu Mỹ Thuận lúc nào chẳng biết ..

    chúng ta hứa hẹn trong lúc lớp trưởng xin cái quần màu đọt chuối yêu thích của anh Lộc vui tính bắt uống XO nhưng không cho mang về

    chúng ta đã chụp ảnh chung với chị Khía vào một buổi sáng thân yêu mùa đông lạnh mà ấm tình người Nam Bộ.

    tôi nhìn về cánh đồng với ánh đèn xa mờ phía sau căn nhà như nhớ mùa ánh đèn trên những con thuyền ở biển đảo Cù Lao Chàm quê nhà ngày trước



    rồi chia tay với lời hẹn thứ 3 gặp trong đồng phục cánh đồng bất lực

    thế đấy, chúng tôi sống tự nhiên thế đấy, chúng ta sống tự nhiên thế đấy

    ít nhiều trong chúng ta đều có sự nhạy cảm bản năng để biết rằng tất cả đều là kỷ niệm nhưng niềm vui cần sắp xếp và nâng niu, còn một chút nỗi buồn xin lắng dịu

    bởi, được mất tùy duyên

    bởi, nhân duyên là điều cuộc sống ban cho rất nhiều lần trong đời mà ít lần ta cảm nhận

    tôi yêu chúng ta

    tôi yêu các bạn

    D0912M, Nguyễn Hoàng và 2 người đẹp dễ thương nữa

    11/4/10

    ngày mai


    sau đêm nay, là ngày mai. chỉ là sự lặp lại, lặp lại những đoạn đời đã từng trải qua.

    những nỗi vui niềm buồn đã trải qua.

    càng ngày, vai diễn chính cuộc đời mình cứ đến tự nhiên, tròn vai chẳng biết đâu là nhói đau.

    khi biết một chút về cuộc sống, tôi hoài nghi rất nhiều về cuộc sống, về lòng tốt, về tình cảm và về sự mãi mãi.


    #Cuộc sống là thứ mặc nhiên và tôi nghĩ mình " hướng đến số phận ", của sự nối tiếp cuộc đời, không chống cự.

    và buông. từ bao giờ chẳng biết và cũng không cần biết. từ nước mắt quay đi sau khi mượn tiền lớp trưởng , hay nước mắt lúc tụng kinh mà vô tình khóc cho chính bản thân mình, hay nước mắt khi nghe 1 bài ca quen thuộc lúc xe gần đến thành phố, hay nước mắt giản đơn của sự hèn kém, hay nước mắt khi nước tràn vào và Quang Lý hát " làm sao về được mùa đông, dòng sông đôi bờ cát trắng " hay Ngọc Anh hát " tuổi hai mươi chưa một lần hò hẹn, tuổi hai mươi chưa một vòng tay yêu thương "


    #Lòng tốt thì chỉ có những suy nghĩ tốt mới nhận ra nó. cũng đã lâu rồi, một câu chuyện ngụ ngôn có nhắc nhở tôi rằng hãy nhìn vào mặt tốt của nghĩ theo hướng đó, sẽ ổn cho cả hai, và tôi nghĩ mình nên thực hiện. bởi, tất cả đều có lý do của nó, khi mình cố tìm, cố suy nghĩ cặn kẽ và rõ ràng thì chắc chắn tất cả cũng thật bình thường. ai cũng từng sống như vậy, trách người ta làm gì. rồi thì, bỏ qua tất cả, bỏ qua trong sự thông hiểu và thật nhẹ lòng.

    như cơn gió ngày qua

    im lìm lang thang trôi

    mặc kệ đời kia, mặc kệ đời kia

    rồi làm khô nước mắt


    # Tình cảm: ai cũng trông đợi vào món quà này, để mong được một lần cảm thấy hạnh phúc, và mong điều này có thật. nhưng, dù thế nào đi nữa, ai cũng cảm thấy, sắp xếp, chấp nhận cuộc đời mình rồi sẽ một mình.


    " Vợ chồng là ruột là rà

    Anh em có cửa có nhà anh em "

    hoặc

    " Anh em là ruột là rà

    Vợ chồng như áo cởi ra là rồi "


    Là ngày tháng Sáu năm rồi, một mình ngồi đợi trong bệnh viện, mắt nhòa đi, chỉ kịp nghe Bác sỹ bảo rằng đã đến kịp, nếu để sáng mai là hết. Chỉ thương cho Song Ngư, những con cá vàng hiền hậu ngây thơ cả một đời, chưa một lần mơ ước vươn ra biển lớn, để thấy sự tồn tại giữa thành phố này không giản đơn như những nụ cười, mà bằng tình cảm. Chỉ có tình cảm.

    Để hôm nay, được nghe kể rằng đang nằm nhìn ra Đại Lộ Đông Tây, chỉ vì thiếu sự quan tâm mà từ tái xanh sang đỏ và một người chín chắn và trưởng thành bật khóc bởi tình cảm.

    Là vợ chồng, là anh em ... nhưng chính xác: là tình cảm.

    thế đấy, đừng chọn lựa điều gì cả, rồi hãy thứ tha cho tất cả, cho chính tình cảm và nỗi đau tình cảm. tự vùi ngoan mình trong chính mình.


    nếu tình cờ gặp nhau trên những đoạn đường nào đó, rồi vui rồi buồn thì cũng là hạnh phúc. cũng một lần chạm tay hạnh phúc, của hôm nay chứ không phải ngày mai.

    Ai rồi cũng cần cho mình một điều gì đó mà an ủi. Tình cảm mà an ủi. Rồi để lãng quên.


    # sự mãi mãi: tôi đã từng sợ bộ mặt và giọng điệu của những diễn viên kịch hơn là diễn viên điện ảnh, sợ lỡ khi rời khỏi ánh đèn sân khấu rồi mà người ra lại đội chồng lên thêm 1 bộ mặt nữa, thì sẽ sống ra sao. lỡ gắn liền mãi mãi với bộ mặt đó thì sao.

    cũng có người tự nhận không hề diễn trong cuộc đời bởi không được trả cát xê, nhưng theo tôi tất cả đều đã hơn một lần diễn, nếu nhiều thì hoàn hảo còn không thì đó là vai diễn tồi ( vai diễn tồi là từ có trong tản văn [ Bốn mùa, trời và đất ] )

    vậy mãi mãi còn lại là không có gì.

    Mãi mãi không có gì hay không có gì là mãi mãi.

    Sao cũng được, câu cửa miệng đáng ghét nhất trong cuộc đời này.

    chỉ là tự nhiên thôi, một cách tự nhiên vui rồi tự nhiên buồn.

    tự nhiên gục ngã rồi sẽ tỉnh dậy, hoặc chìm đi trong nỗi niềm.

    hay ở sân chùa tháng Chạp. hay ở Hội An tháng Chạp. hay ở Sài Gòn tháng Chạp. những khoảng cách gần nhau, những khoảng cách hãi hùng, những im lặng mãi mãi

    để được câu " mặt cười thì người nói khóc, mặt khóc thì chưa nghe nói "

    mãi mãi chưa nghe nói

    mãi mãi chưa nghe nói

    mãi mãi chưa nghe nói

    và mãi mãi.

    mãi mãi không ai chọn ai trong cuộc đời này.

    cứ chôn đi ký ức hay kỷ niệm kèm theo những năm tháng cuộc đời đã sốc thuốc

    mãi mãi thôi, đông đúc và lạc lõng bên nhau.

    11/1/10

    cô em họ, những xấp vải và tình thân.


    những cố gắng mồ hôi và nước mắt ở thành phố này để giúp đỡ cho một thành phố khác

    nên như thế, bởi tình thân của những ngày xưa không gì quý bằng.

    từ những chiếc áo phai màu vì nắng được tháo xuống ở mấy con ma-nơ-canh đến những xấp vải quần xanh áo trắng quần đen áo carô đến các loại vải khác, từ 1 vài mét lẻ đến những xấp may đủ bộ đồ

    thời đó hay thời nào cũng đáng quý, và cái trân trọng, biết ơn mãi mãi là sự quan tâm.

    Anh đã biết cảm ơn em từ những ngày xưa ấy, cô em họ.

    đàn bà Tân Hợi - nhiều khó khăn và khổ cực. nhưng anh tin em vẫn vui.

    như thế là thấy ổn rồi

    chỉ như vài đôi giày, một bộ đồ thêm nữa là bữa nhậu. nhưng, để tạo nên nền móng ngôi nhà,để bắt đầu lại, không muộn đâu, bởi còn những đứa trẻ

    sự cố gắng và hòa thuận sẽ dần xây lại được tất cả, trách làm chi số phận, nghe những rụt rè đã thấy thương.


    còn cuộc sống, mãi mãi, bài học làm quen với cô đơn, thật khó khăn.

    nhưng biết làm sao, khi tôi đã nói ra : trách làm chi số phận, tất cả là điều mặc nhiên.

    và bản thân mình cần an nhiên

    sống-khóc-cười

    sự sẻ chia không dễ dàng như người ta vẫn tưởng, nên không nên lấy làm bất ngờ

    như con chim đau sợ cành cong, thôi thì gói trọn mình trong nỗi niềm mình


    mặc nhiên sống-khóc-cười không bi thương.

    10/31/10

    sống thêm cho trải nghiệm


    một thành phố với sự khác biệt dài hơn khoảng cách rất nhiều, cuộc sống rất sung sướng và rất nhiều khó khăn, điểm chung của cuộc sống nếu có thể chỉ là sự lạc quan. và đơn giản, ta cần phải sống, để thêm nhiều trải ngiệm.

    như thế, có những người nhịn ăn một bữa trong ngày để uống 1 lon nước ngọt trong quán cafe nhạc dậm giựt và đèn lazer xanh sáng.

    khác thế, có những người không cần ăn một bữa ngon có sẵn để tụ tập uống ly cafe đá xay có giá tương đương 10kg gạo nở xốp mà người phía trên thường ăn.

    nhưng tất cả chẳng mấy khó khăn, và hình như đều có điểm chung là sự lạc quan ( lạc quan có vẻ ổn hơn là vô tư, vô tư nghe tàn nhẫn lắm )

    nhiều khi, con người chỉ tự huyễn hoặc lên những khổ đau.


    nên

    tất cả rồi nhẹ nhàng

    như những ngày xưa

    10/29/10

    những giấc mơ (5)


    *Ba Má và con
    nằm dưới mái nhà tranh, cạnh bên trên là cây sào ngắn treo những bộ đồ thường mặc, nói rằng biết bao giờ được đi máy bay, bao giờ có được cái nhà cao ráo như ông Tám, sống vài ngày rồi chết cũng được. rồi cũng vay xóa đói giảm nghèo số tiền ít ỏi và vay mượn thêm để xây ba bức tường ghép vào nhà trên thành cái nhà dưới để rắn rít khỏi bò vào nhà.
    để khi Ba kêu Minh, con vào lấy cái ghi-đông Ba để dưới giường ra đây cho Ba. con chạy vào nhìn xuống dưới giường, mắt chớp chớp lòa lòa thì thò tay vào thấy hai hình tròn sáng sáng, con chụp 1 cái hóa ra chụp ngay con rắn rồng, chắc đang bắt chuột dưới giường thay vì bắt trên máng xối
    Má thì ngồi ở đây, ngay sau lưng, hỏi có ăn mỳ xào nữa không tau sớt qua nè, con thì trả lời, thôi, con ráng ăn cái bát này cho hết, no quá. thế là Má ngồi Má ăn.
    ít bữa Má về quê lại rồi, giờ con thấy nhớ Ba. con My nhắn tin vào nói ở mình nghe lạnh lạnh rồi Minh ơi, ở quê mà lạnh thì cứ đắp mền mà bật quạt, có đậu phụng rang mà nhai thì phê kinh lắm.
    thế nào cũng bị anh chỉ cằn nhằn là trời lạnh thấy ông nội mà tụi bây cứ bật máy quạt rồi còn đắp mền.
    tuổi thơ của tôi yên ả, những giấc mơ cũng bình thường yên ả, như thế
    nhưng những lần theo mẹ chèo ghe bẻ bắp bên kia sông, cũng như ngồi trước sườn xe đạp xanh mà nhìn ráng chiều đỏ rực, để nghe Ba Má nói về ngày mai là phát hành tờ tiền 100đ và thu hồi tờ 50đ, Ba nói với Má rằng tôi nghe họ nói tờ 50000đ xanh đẹp lắm
    vẫn cứ thích tuổi thơ như thế, và từ bao giờ tôi luôn sống bằng kỷ niệm như thế
    và vì thế, tôi thấy cuộc đời, ít nhất là cuộc đời của tôi : dễ dàng hơn

    trước nhà tôi không còn cây mận xanh trái ngọt nữa, đã bị chặt từ năm mùa mưa gió năm 2003 gì đó, thay vào bằng cây xoài mà chim hay người vào đó vô tình gieo hạt. lại nhớ về những lần không trèo cây mà làm kù-nèo hái mận, bởi những thằng cùng xóm theo lời Ba nói là " hủ mắm treo đầu giàn ", tụi hắn trèo lên mà có chuyện gì tau đẻ không kịp đền, từ nhỏ con đã biết nói với Ba rằng Ba cứ qua với má hắn là trả được liền.
    rồi kù-nèo rớt móc, con loay hoay cột lại, mấy đứa kia thì đứng loanh quanh đâu đó, mấy người lớn thì ngồi trong hiên, con tình cờ quay lại sau lưng thì có 1 con rắn lửa đang bò sát đến dưới gót chân con, cũng như lần lấy "ghi-đông" xe đạp, con 3 chân bốn cẳng lại xuống ngay đừng cái, nghe nói là mặt không còn xí máu. rồi Ba cũng đi kiếm cây bông hoa mùi tỏi về trồng trên hàng rào.

    rồi con nhớ năm lớp Một con đi học về, Má ngồi mắc áo motxilin hoa tím trong bếp, Má hỏi có đạt điểm 10 nào không, rồi những trưa hè nắng chang chang, trời đứng gió, Ba đi về da cháy mắt hoa.
    rồi những ngày con biết đi chợ nấu ăn những buổi trưa cơm canh cá mắm.

    *đời sống

    chọn gì đây, để trách câu hát " cuộc đời là những chuyến xe " của nhạc sỹ nổi tiếng, có nhiều công việc để làm nhưng không giản đơn như trong suy nghĩ của nhiều người rằng làm để có tiền và có cuộc sống tốt đẹp, bằng mọi giá. bằng mọi giá dù không hẳn chà đạp lên tất cả, nhưng làm sao để cân bằng tình cảm, bởi cho cùng " món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm"

    bởi dù 9 tháng 10 ngày bên nhau, dù sinh nhật và đám giỗ trần gian lâu lâu lại trùng một ngày, đèn sáp sinh nhật con để trên bàn thờ, rồi những sự chọn lựa muôn đời vẫn là câu hỏi.
    chọn gì đây, phụ việc - kế toán - quản lý - nhân viên - giám đốc - tài xế - thiết kế - lơ xe - thợ may - sinh viên - gia sư - diễn viên hay cày bừa ban ngày để đêm về nằm một mình mà ôn lại ký ức, sống bằng ký ức và đủ tuổi để viết những dòng gọi là tản văn về cuộc sống, để mình đọc những gì chứng kiến và trải qua, dù dưới màu lăng kính nào cũng bình yên.

    cứ chọc Má rằng ai biểu sinh con lúc 6h sáng làm chi, để sinh 3-4 h chiều họ siêng thì dắt đi ăn miếng cỏ, không thì ngồi phò phè ợ lên nhai lại, ngắm vườn sắn dây bầu cây cà và mây chiều bảng lảng trôi, bên bếp lửa Ba Má nhen cho bữa cơm chiều.

    nhưng, mấy ai được chọn cho mình số phận. tất cả rồi cũng lang thang, mãi lang thang, như chính hình thức cuộc đời vốn thế. từ khi biết nghĩ, con vẫn luôn nghĩ rằng GIA ĐÌNH là mãi mãi bên con, duy nhất và bên trên tất cả.

    *những niềm vui
    dẫu có thấy những vai diễn giữa cuộc đời thì tôi cũng nghĩ rằng tất cả chỉ mong hạnh phúc, rồi lại xuề xòa cười, và niềm vui, bờ vai, nụ cười là những điều quý giá.
    như tình yêu tôi dành, và giữ nguyên đấy
    chọn lựa hay không, nhớ thương hay không thì cũng đã nằm trong tim, những lúc nghĩ về mong thấy niềm vui, là ổn rồi
    bình yên rồi. dù, có nhiều điều chẳng biết nói cùng ai
    giá như có một ai đó chỉ để nghe than thở
    giá như có một ai đó chỉ để thấy vui mà bấm ngay số điện thoại
    nhưng tất cả, đã là số chẵn
    và số lẻ là con số phải bắt đầu làm lại hay nghĩa lạc quan hơn là tiếp tục
    niềm vui thì tạo ra, cũng có nhiều. nỗi buồn, mong tan đi. còn lại, cứ buông xuôi cho đời, trả lại cho đời.
    ... mùa đông, cánh buồm ngơ ngẩn sóng
    người về, mắt buồn những dấu chân ...

    10/11/10

    tháng Mười và những sự chết


    cái chết, một entry hình ảnh hoa vàng không post được của 2 năm về trước, thương tiếc cô diễn viên 40 tuổi người HQ

    rồi cái chết của 1 người 2 mạng sau 8 tháng nằm thực vật. tuổi Dần.

    lại nghĩ đến cái chết và lại nghĩ không tốt về những người đang sống

    rồi lại thấy không nên và quá đáng

    mỗi con người, nên chân thành với cuộc sống của chính mình trước đã

    còn người ta giả dối, trơ trẽn lọc lừa thì đó cũng là cách sống của người ta

    mình bận tâm để làm gì

    - " sao buổi trưa đó không vào ? "

    - " tại thấy một hình ảnh tốt đẹp và muốn giữ mãi thôi "

    và bây giờ, lại thấy những dòng chữ, mong sao đừng giả dối

    bởi chẳng có điều gì tốt đẹp được xây nên bởi dối trá.



    biết đâu, là sự thành thật

    và người ta đã chọn lựa sự thành thật như thế qua tính cái TÂM của chính họ

    được mất tùy duyên

    nào ai có muốn những khổ đau

    chỉ là một cách đặt tên cho số phận.



    nhiều người đủ thông minh để nhận ra nhưng vẫn đánh đu

    nhiều người vì tình thương mà chấp nhận

    căm hận mà để làm gì

    sự lãnh đạm đôi khi cũng là một điều tốt



    rằng là thương

    là thương

    bởi mặt trời chẳng thể

    chỉ còn trăng trong tản văn của Marai Sandor.



    nhẹ lòng và mỉm cười, vậy thôi

    10/5/10

    xa vời


    Những câu chuyện xa vời
    ta ngập lặn trong cảm xúc ảo hoang
    để rồi cười khẩy lên đời mình lặng lẽ
    chẳng bước đi mà mong muốn trở về
    bao lâu rồi không nước mắt lăn nhanh
    không cười vui từ thẳm sâu ý nghĩ
    thừa lắm rồi câu hạnh phúc mong manh

    cứ cô đơn, cứ cô đơn
    và lấy đó làm bản năng được sống
    để tìm quên, để vội quên
    hoặc ký ức trống trơn của những ngày xa tắp
    hoặc tình yêu từ thoảng gió mơ hồ
    mà đắp đổi yêu thương

    dạo chơi xem cuộc đời giễu cợt
    rồi nhói đau ngay cả lẽ thường tình
    ai rao bán thơ ngây cho ta xin một ít
    gởi cho người chút bấu víu làm tin

    đâu là đêm ôm mặt cuối đầu
    gõ nhịp, nhấp nháy - âm, hình quen thuộc
    cũng nhớ người như đã của ngày qua

    là thương, chỉ là thương
    sao chết lặng ánh nhìn
    rồi tan đi ...

    có một khoảng không mang tên hi vọng
    sợ chẳng thể nào dám đặt cược niềm tin
    ta trở về, quay quắt lẻ loi
    đắng vô nghĩa cả nỗi buồn trên mắt

    9/22/10

    có lẽ


    rốt cuộc rồi, như dự cảm

    tất cả là hư không

    em trở về, quay quắt lẻ loi

    vô nghĩa cả nỗi buồn

    9/18/10

    liêu xiêu


    trời mưa, rồi ngưng, rồi lại mưa. thời tiết cuối mùa thành phố này khó hiểu

    hủy các cuộc hẹn, và người như rỗng rỗng không diễn tả được

    cuộc hẹn lâu ngày nhanh kết thúc

    lang thang, đến quán nước vỉa hè bồn hoa quen thuộc

    một ly cam, vài điếu thuốc

    nhìn thành phố quen thuộc của đêm

    thành phố đêm nay không sương giăng, những ồn ào sao xa lạ, hay lòng ta đang rỗng

    đợi chờ tin nhắn

    và biết rằng người đang buồn

    chẳng biết thế nào, chỉ biết im lặng

    " hug "

    xin cảm ơn đời vì những sẽ chia, nếu không biết bám víu vào đâu mà sống


    hơn một lần, tôi đã biết chấp nhận lặng im và biến mất

    để cho ai đó chọn lựa thật kỹ càng

    bởi, tất cả chỉ là ngộ nhận, và tôi nên hiểu ra càng sớm càng tốt.


    ngày hôm nay, sinh nhật Thùy Dung, mà đến trưa mới biết hôm nay là ngày 18.

    ngày hôm nay, trống rỗng cả nghĩ suy

    chỉ biết

    đâu đó, mình được yêu thương, dù một chút

    cũng là hạnh phúc


    gác lại những nỗi buồn cho những ngày khác

    bởi không thể khác được

    đừng nói câu một mình sáo rỗng, đắng lắm.

    9/15/10

    ngày hôm qua


    trong đầu là câu thơ của CGĐL mà anh Hankoo đăng trên fb. quên đem dây phone nên chẳng nghe nhạc dc, sau khi đưa CMT cho bảo vệ tôi đi tìm phân xưởng C4 trong TCG. gặp người tên T có đuôi dt 977 để giải quyết công việc.

    tôi đến TCG lần đầu năm 19 tuổi với tư cách khách hàng mua bán. được mở cửa, rót nước, ngồi phòng lạnh, tiếp đón chu đáo.

    lần này, tôi đến liên hệ với tư cách đối tác làm ăn 3 bên. H -- TV -- TC.

    tôi hỏi C4 ở đâu, bảo vệ lơ ngơ chẳng biết là tôi nói tiếng Việt hay tiếng Anh, chắc những nhàn hạ của của cuộc sống đã làm người ta ngẩn ngơ đi một chút, có chăng đó cũng là điều bình thường.

    tôi đi thẳng vào trong, con đường chính rộng, tôi thấy 1 kho mà tôi dự đoán chắc gần nơi mình cần đến, tôi hỏi 1 bác đứng tuổi, và bác chỉ tôi đường đi rất tận tình.

    tôi đi thẳng, xe nâng chạy từ phía sau ko bóp còi, chỉ chạy vừa phải và nghe ầm ầm, tôi đi sát vào trong những dãy nhà lớn, được sơn màu sáng nhưng đã cũ.

    tôi rẽ phải, dưới đường có vạch kẽ vàng, không gian im ắng trừ khi có xe tải hay xe nâng chạy qua

    hình như, ai cũng có công việc của mình [ kiểu rất Saigon ]

    còn có những cây dừa và cây điệp đang trổ bông

    tôi dt lần 2 cho anh T

    lấy dt ra tôi nhận dc tin nhắn của A

    chỉ kịp nt lại " sướng vậy "

    và lại đi tiếp

    Vân gọi dt hỏi sắp trang brochure

    vừa đi vừa trả lời

    hỏi thêm 2 người đến được phòng GĐ Kỹ thuật

    dt lần 3 cho anh T

    đi theo chị áo vàng

    trở ra 1/3 con đường 1km mới vào

    lên 3-4 lần cây thang tối

    đi gặp anh L

    ra cầu thang tối, gặp 2 anh công nhân

    đợi em 2 phút anh nhé

    đứng tại cầu thang

    nhìn thấy bảng cấm quay phim, chụp hình

    Hoàng Anh gọi rủ đi cafe, trả lời đang bận ..

    rồi lại nhớ về note của Thùy Dung

    rồi nghĩ về cung Xử Nữ

    nghĩ rất nhiều

    nghĩ về câu " những nỗi buồn chạm đất lăn đi "

    nhớ câu chuyện Watanabe đi thăm Naoko

    cũng thân thuộc như con đường mình vừa đi qua, những chiếc xe đạp nội bộ của ai đó đang để bên đường

    rồi cũng giải quyết xong việc

    ung dung, đi theo anh L ra phòng GĐKT

    anh ta nhìn với ánh mắt kiểu như sao tôi lại ở công việc này

    nào có dễ lựa chọn

    và tôi cũng - đã - lựa - chọn cho 7 năm dài với kiểu như không có nhữngc âu hỏi tại sao.

    rồi xác nhận

    rồi quên 1 thứ để ra trên tay vừa ngắt 1 hoa điệp vàng năm cánh

    rồi trở vào

    tổng con đường dài gần 5 cây số, tôi lang thang, với não trái nghĩ về công việc, não phải nghĩ về giấc mơ, trái tim nghĩ về tin nhắn, ánh mắt vẫn nhìn con đường dưới chân và hoa điệp vàng kẹp giữa tay đeo nhấn [ ngón giữa và áp út ]

    rồi ra, lấy CMT và trở về

    mới thấy tin nhắn của Wa, của A, của chị Như

    ừ thì, sáng nay, một buổi sáng như thế trôi qua

    tất cả còn quá xa vời

    8/28/10

    tự nhiên


    tự nhiên ngu ngơ khi chợt tin thật nhiều vào số phận
    lẽ nào lại thế
    sống càng dài cũng là hạnh phúc
    nhưng lại sợ, cô đơn đến không chịu nổi
    thì làm sao

    biết làm sao bây giờ
    Saigon mưa cả buổi chiều
    mưa lớn, nước ngập đường
    và rồi
    tình cũng lãng quên

    tự nhiên
    muốn khóc

    khóc
    cho lạc lõng những tháng ngày

    cô đơn cũng đẹp
    và cũng buồn

    8/20/10

    những giấc mơ (4)


    tôi sợ những giấc mơ nửa đêm

    đêm

    thà là tiếng khóc

    đừng

    đừng thổn thức

    kêu la

    có bao giờ

    đêm là bình yên


    giấc mơ

    bao giờ cũng bí hiểm

    đã yên rồi

    đã yên rồi

    những triền miên rã nát


    lặng trôi

    làm sao biết được giấc mơ về đâu

    đến từ đâu

    để thả vào quên lãng


    đêm và quên lãng

    sợ đêm và quên lãng

    8/17/10

    khác nhau


    chúng ta khác nhau

    mỗi người sống riêng cho một số phận

    có chăng, những quãng đời rời rạc nhau

    đến rồi sẽ ra đi

    không điều gì ở lại, không điều gì cả

    Saigon mặc định chẳng có mùa thu, chỉ tâm tưởng con người tự lừa dối

    làm gì có câu hát bờ vai quán nhỏ như người nghệ sỹ nào đã viết

    tất cả là hư không

    ừ, là hư không

    biết tự chấp nhận trong sáng suốt đớn đau thì cũng tạm ổn để xuôi theo một định mệnh do chính bản thân tạo ra

    có lẽ như thế gọi là ổn

    đã lục tung ký ức để nhớ lại lời biện minh an ủi của bạn

    rằng " chẳng thể nào chung chạ giữa chợ và nhà thờ " là sai

    nơi thánh đường

    nơi mua bán những buồn vui

    nhưng rồi, có làm sao

    chẳng làm sao

    trả lại Bắt trẻ đồng xanh

    trả lại Người tình Sputnik

    trả lại Sông Côn mùa lũ

    trả lại Đường còn dài con dài

    trả lại Và khi tro bụi

    và riêng người ánh mắt xa xăm

    chẳng thể nào

    như hôm nay

    giao mùa hay gữa mùa chẳng ai biết

    chỉ biết ngày lặng gió

    nắng và nắng

    cơn sốt đến từ sớm mai, âm ỉ

    và mồ hôi cứ ứa ra bên bán quán nước vỉa hè

    huyên thuyên nói, huyên thuyên cười

    và lặng lẽ đớn đau

    lại trở về những trưa ngược đường gió nóng

    để biết bên mình chỉ có mình

    chỉ có mình mà thôi

    ai có chọn cho ai những im lặng

    ai có gửi cho ai những nụ cười

    chẳng qua là cố tình che lấp những khoảng bất khả xâm phạm

    đớn đau hay hạnh phúc cũng như nhau cả

    chỉ có ta và bạn

    khác nhau

    những sợi dây vô hình khác nhau

    thì ước mơ làm gì một phút giây hạnh ngộ

    ta sống trong ta

    bạn sống trong bạn

    làm sao, làm sao có nhau

    7/17/10

    níu


    chẳng biết là nụ cười hay nước mắt
    chỉ có tháng ngày hờ hững vụt ngang
    đường về, cạnh những cơn gió, không có cuộc tiễn đưa nào trên đường ray đã băng ngang

    lặng im khi im lặng

    đêm, một đám tang của một người chết trẻ
    và tụ tập hát hò
    đám đông, chỉ mong được chú ý, níu kéo sự quan tâm

    lúc này, nhớ "Xu Kiên", cậu em út trong bộ phim có tên " mưa mùa hạ "
    những người chết trẻ

    7/12/10

    Ngọc Anh


    từ bao giờ, tôi thích đắm chìm trong giọng hát của Ngọc Anh
    một chiều mưa nào đó, tháng Năm, Saigon vài năm trước
    từ khi biết đau thật sự và thấy điều đó cũng thật bình thường

    vẫn thường nằm úp mặt và để cho cảm xúc của mình trôi theo giọng hát
    mặc tất cả
    sẽ chẳng nói tại sao
    mà cũng chẳng biết tại sao

    từ một bài hát " như đã dấu yêu " mà ca sỹ nào hát ai cũng khen hay
    và đến khi nghe Ngọc Anh hát
    tự nhiên nước mắt
    tự nhiên nước mắt
    " trong đôi mắt anh, em là tất cả"

    rồi từ đó, bắt đầu lắng nghe và tự thì thầm với những cảm giác do mình nghĩ ra
    và tôi được đến gần mênh mông
    rồi lúc nào đó, nghe " gửi một tình yêu " " có một vài điều anh muốn nói với em " và ...
    rồi
    " mùa thu giấu em"
    " chỉ có một tình yêu thôi để nhớ, một bờ vai, một quán nhỏ bình yên "
    - có lẽ mùa thu giấu em lâu đến thế -

    mưa càng to, nước tràn vào phòng
    mà tôi vẫn nằm nghe " làm sao về được mùa đông, mùa thu cây cầu đã gãy "
    giật mình
    nước đã lênh láng

    rồi những khi, ngồi im, nhắm mắt, co chân chỉ để nghe " một chiều ngọn gió Nam hẫng hụt, diều ơi về đâu sợi dây đứt, ta mong ta nhớ ta đau hoài "
    lại trở về ám ảnh của những ngày tháng 7
    những ngày có bao giờ vượt qua được trong bình yên
    có bao giờ
    ám ảnh tháng 7
    may mắn chẳng về trong tháng 7
    không bao giờ

    rồi đêm nào đó, nghe " ai đã đánh mất em, hay tự em đánh mất ", " nỗi nhớ dâng đầy trong tim, căn phòng em, nụ cười em, vòm ngực trắng "

    rồi những lúc có chắc bình yên, hay ảo vọng bình yên
    tôi thèm nghe tiếng trầm lắng trong bản acoustic " chỉ là giấc mơ "
    hay " sẽ chỉ còn quầng thu thuở ấy, nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời " để rồi biết rằng " lời nguyền cũ trên đầu như nguyệt quế, đâu chịu nhòa khi tới giữa mùa trăng, tôi đã yêu đã yêu như chết là hạnh phúc "
    có còn thổn thức
    còn cảm thấy cô đơn nữa không, bên cạnh giọng hát được gọi " sự bình yên của mặt biển sau bao lần giông bão ẩn chứa trong đó bao tan nát của những cánh buồm "
    thế đấy, Ngọc Anh đã hát
    chỉ tiếc mình đến với giọng hát này hơi trễ, bởi có 1 định kiến là ca sỹ tách ra thì mình không thích
    sai lầm lớn khi tôi suy nghĩ thế

    để rồi khi trái tim thật sự bất ngờ
    và từ đó, hiểu được một phần nhỏ trong giọng hát của " người đàn bà " này
    yêu giọng hát này
    và biết yêu những cảm xúc nhỏ nhoi, những nỗi đau của chính bản thân mình
    bởi, nỗi đau chẳng thể nào mất đi, chẳng thể nào giải bày

    và rồi, khi nghe "mùa thu cho em"
    " anh hôn em, ngoài phố đêm, nơi ánh đèn chợt sáng chợt sáng chợt tắt, và hàng cây bé nhỏ dường như đắm say ngàn giấc mơ "
    mà sao, ngay cả câu hát bình yên cũng ẩn chứa nhiều khát khao cháy bỏng, những trắc ẩn không thể nói cạn lời
    làm sao chối từ được nước mắt
    nước mắt vu vơ cho một nỗi buồn nào đó
    có thật hay hư ảo
    hay mãi chỉ là giấc mơ xưa cũ
    đã qua lâu rồi
    hay giấc mơ chưa bao giờ/ không bao giờ đến.

    " khi từng giọt nến lặng lẽ rớt vào đêm thâu, ta chợt nghe mùa thu trắng trên đầu "
    " tuổi hai mươi, chưa một lần hò hẹn, tuổi hai mươi, chưa một vòng tay yêu thương "
    hôm qua, có người nói đã thắp nến và ngồi một mình trong đêm, định nói rằng về hãy mở Ngọc Anh hát " em có thấy thời gian đang qua đi vội vã " nhưng sợ bạn sẽ khóc, và rồi, đọc những trang đầu " Sự cô đơn của số các nguyên tố " và
    bạn đã khóc
    rồi sẽ nhẹ lòng, bởi bạn còn được khóc

    đêm nay, lại nghe Ngọc Anh hát, vẫn cảm giác đó
    trở về cuồng nộ giữa bình yên " mím môi cười, mà nhớ thương khôn nguôi "
    chỉ lặng im thôi
    nhìn màn hình
    đêm thật im lặng
    để nghe thì thầm " em sẽ về ngủ ngoan nhé vui buồn "
    từ lâu rồi, tôi phải tự biết xếp những hình dung cảm xúc của mình theo cách nào đó
    cho nhẹ lòng
    dù đó chỉ là ước mơ vỹ cuồng
    có chăng
    " hay chỉ là giấc mơ thôi, .. xót thương suốt đời " " ta còn hẹn nhau kiếp nào "
    "và tiếng hát, và nước mắt "
    " đôi khi em muốn tin, đôi khi em muốn tin, ôi những người, ôi những người ...
    khóc lẻ loi một mình "




    khóc lẻ loi
    một mình

    lại như x.ư.a..


    trở dậy sau con đau đầu âm ỉ giữa trưa, trời vẫn mưa
    tháng bảy, và những cơn mưa
    người mệt mỏi
    chắc không chịu nổi điều gì đó mà tôi lại cảm thấy mệt như thế
    bận rộn vẫn không làm quên hoặc thờ ơ được điều gì

    sao lại khó chấp nhận đến thế
    sao lại có thể nhạy cảm đến thế
    cuối cùng thì mục đích là gì, và có cần mục đích không

    cảm xúc này
    lại như xưa
    những suy nghĩ lại như xưa
    cũ xì
    mòn mỏi
    chán chường

    điều gì sẽ thay đổi
    lún sâu mệt nhoài
    vỡ
    nát

    7/9/10

    những giấc mơ (3)


    lại một người nữa bỏ Saigon, cũng đúng thôi, vì học hành, cuộc sống thì vào
    nếu có gắn bó điều gì đó, thì ở lại, còn không..
    người ta mất bao năm để theo đuổi giấc mơ, và một khi may mắn đến, thì sẽ trở về
    ai ra đi mà không muốn trở về
    nằm bên mẹ - quê hương, ngồi bên ba - cội nguồn
    để được thấm đẫm yêu thương

    từ bao giờ, gắn bó với thành phố này
    chẳng vì nỗi niềm, chẳng vì đắm say
    có lẽ, vì ta phải sống

    ở đâu, Hoian hay Saigon, cũng những chiều một mình, những đêm thầm thì một mình và những buổi sáng, những con đường quen, những con sóng một mình
    thì có làm sao
    hình như, tất cả đã về hết
    hình như, cuộc sống luôn phải thử thách từng người tự sống, tự an ủi, tự cảm thông với chính mình
    rồi ngày qua, đó hiển nhiên là niềm vui

    hoa tử vi đã nở, mùa hè đã đến và rồi sẽ qua đi, một cành phượng quê nhà cũng làm ta nhớ
    dẫu biết, nỗi nhớ nào cũng thành kỷ niệm, cũng biết nằm yên
    nhưng sao ..

    thế rồi, ở lại, ta là người ở lại
    bởi cuộc sống phải thế, như định mệnh phải thế, rằng một mình chính là điều quen thuộc
    như nụ cười quen thuộc
    không hẳn cười đã là vui, không hẳn khóc đã là yếu đuối
    như câu nói từ lâu, rằng sống là cuộc hành trình
    một cuộc hành trình, đơn giản, giản đơn nhưng đầy những điều phải làm ta khóc cười

    thế rồi, ta sẽ sống, dù thế nào đi nữa
    bởi hạnh phúc hay niềm đau, đã đến hay chưa đến nhưng chắc chắn rồi qua đi
    ta mạnh mẽ hơn giữa cuộc đời này

    cuộc sống mệt mỏi và tất cả phải quay cuồng
    ừ thì, tình yêu sẽ chẳng dễ dàng
    tình yêu, một điều quý giá và xa lạ
    hay chưa bao giờ đến
    hay quá lạc lõng đến nỗi không nhận ra
    đành thôi, trốn mình đâu đó
    trong những bài hát nhớ quên, bên những câu chuyện khóc cười
    để cảm thấy bình yên

    6/25/10

    những giấc mơ (2)


    - viết cho ngày 4/6/2009 ( 12/05 Kỷ Sửu ) -
    khi không đến và ở lại với cuộc sống này, có buồn không
    và để lại lòng tôi những nỗi nhớ - không hình dung
    một chiều ngồi một mình trong bệnh viện
    lạc lõng, mất phương hướng
    và đợi tin
    tin trước đã làm tôi không thể khóc
    sao con người dễ cảm nhận được cảm giác bị bỏ rơi
    cháu của chú, cháu của cậu
    dù sao cũng là tình thương, dù chưa một lần gặp mặt
    đến cuộc đời này trong thời gian ngắn và ra đi mãi mãi
    xin gửi lời , tình thương vẫn hướng về

    cũng như cậu, cũng nỗi nhớ
    cậu cùng sống hơn 9 tháng, và 3 ngày nằm bên nhau ngoài cuộc đời
    là hình như đó như sự việc xác nhận thêm những số phận của con người sinh vào Cung Hổ Cáp
    dù sao, vẫn luôn là tình thương
    thiêng liêng

    bình yên sẽ về với tất cả
    niềm đau đã dần nguôi, một năm đã qua
    đến và đi giữa cuộc đời, là do duyên số
    những giấc mơ chỉ là khoảnh khoắc
    rằng sẽ nhớ mãi
    nhớ mãi
    trong yêu thương

    6/24/10

    xa


    có thể, rồi tình yêu chẳng đến

    nhưng mặc nhiên ta đã sống thật lòng

    những im lặng, hỏi han chẳng dài dòng

    còn xa lắm, tình còn xa lắm

    6/20/10

    trốn chạy


    làm sao đi nữa
    khi một người không tồn tại lại có thể tiếp tục tồn tại
    đúng ra thì không nên tiếp tục
    có chăng, người ta sống chẳng qua là quá thờ ơ
    thờ ơ với cái chết
    thờ ơ với sự sống
    tất cả chỉ là muốn lãng quên, để lãng quên
    một hôm, chỉ còn nụ cười là nghe tiếng
    còn tiếng khóc cũng không là nấc nghẹn

    trốn chạy điều gì, cuộc đời không có thật
    huống hồ giấc mơ

    tìm kiếm làm gì
    chẳng để làm gì
    xung quanh, cuộc sống luôn có, luôn là hệ quy chiếu
    người ta sống để che lấp những khoảng không
    nụ cười che đi nước mắt
    không thanh âm che đi tiếng khóc

    cuối cùng thì, cũng chỉ để vay mượn một chút món quà
    có tên thường gọi : yêu thương

    5/30/10

    những giấc mơ (1)


    có một ngày nào gọi là sung sướng chưa, rồi hôm nay bác ra đi, người đàn bà mà chúng tôi ( những người hàng xóm láng giềng) thường gọi Anh Hùng Lao Động.
    sự biến đổi rất nhiều ở những nơi mà đồng tiền thay đổi chóng mặt.
    đến bao giờ thì con người hết bon chen và sống một cuộc sống thật nhẹ nhàng, để mãi mãi bình yên, đừng bao giờ hỗn loạn
    từ bao lâu rồi tôi e ngại cả những giấc mơ, không dám đọc tiếp " xứ sở diệu kỳ ... ", chắc tôi sợ sẽ đi đến cuối cùng của những giấc mơ.
    ban ngày, mỗi người có thể đã sống rất thật
    thế khi những gào thét, quẫy đạp trong những giấc mơ, rồi òa lên khóc, rồi cười khùng khục
    là gì ?
    là một khoảng khoắc nào của giấc mơ ?

    hoặc
    chỉ nằm yên nhắm mắt, chuông cửa reo liên hồi, tôi nằm yên và trôi vào một thế giới khác, cũng thật như chính cuộc sống này, cũng vằng vặc nhớ nhung, nhưng tôi biết đó không phải là giấc mơ

    suy cho cùng, giấc mơ có lẽ là ước mơ được sống hoặc nỗi ám ảnh mà con người ta phải trải qua dù đêm hay ngày

    thế là khi về xóm đã sẽ không chào một người, không còn hỏi " bác Hai, lá gai bây giờ mấy tiền một ký ", và cũng như 7-8 năm về trước, thím Bảy, anh Mười, bác Ba .. tất cả đã đi thực hiện giấc mơ ( là giấc mơ ) ừ, là giấc mơ đẹp

    bỏ quên những lo toan bộn bề bon chen buồn khổ của cuộc sống ngày thường
    quên tất cả đi, ừ quên tất cả đi

    để giấc mơ nào cũng chỉ nhoẻn miệng cười
    để bình yên bình yên những bình yên chỉ có bình yên

    5/24/10

    lại những giấc mơ


    sẽ viết những điều gì đó

    5/20/10

    mây đêm


    em đợi điều gì ở tháng Năm
    như đã trôi qua rất ơ thờ
    dẫu em tìm nát những câu thơ
    rồi em, một mình em, đi về

    mây cao, đêm rộng, lại đường dài
    mình em, chỉ mình em, bước đi
    giấc mơ xưa, em ngoảnh lại tìm gì
    bên đường, hoa vàng, chiều đã nở

    lạc lõng, em nào biết, cô đơn
    gió khuya đã về, mang nỗi niềm
    tìm mãi, gặp chăng, nhòa kỷ niệm
    những đêm về, mình em, mình em

    5/15/10

    những ngày mệt nhoài


    chiều đổ vào đêm, mây trắng lang thang, con đường có điện và bóng tối, từng đoạn
    đêm về, đèn đường đã tắt bớt, mây trắng vẫn sáng và lẩn quanh trên ngọn cây bàn khô trụi
    đêm mùng 2 tháng 4 âm lịch, trời vẫn sáng
    chắc trăng sẽ về sớm

    những ngày mệt nhoài, và thấy tủi thân
    đi trên đường, nghe giai điệu [ nhớ - quên ] vang lên, và rưng rưng
    ngồi trong quán cafe, giữa những im lặng, và rưng rưng
    về nhà, tivi vẫn nói, cuối gầm, và rưng rưng
    chắc do thấy mình hèn kém

    cuộc sống là chuỗi dài phấn đấu, cuộc hẹn với SG ngày dài thêm
    sẽ phấn đấu, cho tròn đầy

    những cơn gió đêm đã nhiều hơn, mùa mưa gần về
    dù sao, cũng chỉ là chuyện đất trời nghiêng ngả
    ta bước đi.

    5/13/10

    lan man - 4


    chỉ có bầu trời cao, chỉ có mặt trời xa
    và tình người là không thể
    đắn đo làm gì những lời buồn bã
    nhẹ lòng đi em

    cánh chim bay, mải miết bay
    mặc kệ bầu trời, mặc kệ lối cũ
    rồi những ngày em sẽ sống
    trong niềm thương

    chọn cho mình những điều để quên
    ta sẽ sống những những ngày rất mới
    trong lặng im

    [
    bận rộn chèn nỗi đau, nỗi đau tan biến
    bình yên chèn tuyệt vọng, tuyệt vọng nở hoa
    ]

    5/4/10

    lại " như gió qua cánh đồng"


    như hôm nay, lang thang gần 40 cây số
    lại con đường xưa, buổi trưa lặng gió
    con đường, đã hơn đôi bàn tay qua lại
    đêm nhập nhòa, sáng tinh tươm hay trưa yên tĩnh
    vẫn cảm giác đó. trống rỗng đến hư không

    ai đó từng nói, sẽ ngồi bên bờ sông ngắm gió
    còn hôm nay, lặng im giữa nao nao tiếng ve mùa hạ
    tự hỏi lòng " tiếng gì nghe quen mà lạ đến ray rứt ? "
    chẳng lẽ chưa bao giờ nghe ve kêu
    nao nao, inh ỏi .. lòng ta giữa chốn bình yên
    sân chùa buổi trưa, sau cơn mưa rào đầu hạ.

    những ngày mỏi mệt, giấc mơ hay ký ức cũng hoang mang
    bạn hỏi tôi: nỗi đau đến, nỗi đau đi, nỗi đau lại đến. Vậy nỗi đau có màu gì ?
    từ lâu rồi, tôi định nghĩa cho mình nôĩ đau màu xám sáng, và tôi quen thuộc nó
    chỉ đơn giản, nó là một góc nhìn khác của hạnh phúc
    như sự dối lừa của những lời khuyên rằng hãy nhìn đời qua lăng kính màu hồng
    giản đơn, là có nỗi niềm nào, cũng được gọi tên hạnh phúc

    giống nhau cả thôi bạn à, hãy cảm ơn những quãng đường gặp nhau
    rồi qua đi
    cứ thế qua đi
    món quà hạnh phúc

    âm thanh trưa lắng đọng vào đêm
    cây bàng đã chết sau khi bị rọc vỏ
    bầy chim sẻ vẫn ghé sân vào mỗi chiều
    nghĩ suy vẫn về sau những âu lo
    ánh mắt hay nụ cười đã thoáng nghĩa xa xăm
    hãy tự ghi tiếp trong những điều đã nhớ
    rằng tình yêu, dẫu thoáng qua cũng đẹp đến mơ hồ

    4/30/10

    lan man - 3


    sẽ thôi, không nghĩ nữa
    kẻo mùa lại bỏ rơi
    nằm vùi trong tĩnh lặng
    thấm đẫm tôi, vào tôi

    4/25/10

    bờ xám


    hình khối, sự kiện, cuộc đời, cảm xúc
    nhận ra ngay tác giả
    những suy nghĩ vừa đủ
    diễn đạt cần có thời gian để thẩm thấu
    và có kết.

    cảm ơn người .đã hiểu và quan tâm
    để biết tồn tại sống
    nghĩ hôm qua, cho hôm nay, cho ngày mai
    nhẹ thôi, tình gần

    4/18/10

    tháng tư về


    sẽ có những niềm vui nhẹ nhàng che lấp nỗi buồn
    dẫu ít
    rồi là ta trở nên yên ắng hơn
    không còn gào thét nữa

    đã bao lâu rồi, nhủ lòng tất cả rồi sẽ qua đi
    cứ lâu lâu, biết là có gì đó thôi thúc
    nhưng rồi
    tâm lặng tâm
    " cờ yên, gió lặng
    động là ở tâm "

    ta thật là tài giỏi, che lấp đi chính nỗi niềm
    rồi tự vượt qua
    ta tài giỏi

    " bao giờ ký ức cũng vẹn nguyên, làm sao ta xé nát. còn nụ cười, gởi về đâu ? mùa này, tháng tư, nắng cháy nhưng chưa một cánh phượng nào. tìm gì ở bình yên. "

    câu nói của chính tôi lại được để trong ngoặc kép
    phượng mùa này nở chậm. rồi mùa cũng đến.

    sao nhớ " thả một bè lau " quá
    chỉ có ta thôi, mới tự vực dậy, nắm lấy, an ủi và cảm nhận lắng sâu. trong bình yên
    chỉ riêng ta mà thôi

    sau những tất cả, thích dùng từ tất cả
    rồi cũng trở về
    chính ta, những ngày đầy gió
    vẫn cười ngoan đấy, cười say đấy
    nghĩ suy rồi cũng chẳng để làm gì, chẳng để làm gì

    4/16/10

    là nỗi nhớ hay là nỗi nhớ


    sẽ có gì thay đổi, ngoài nỗi buồn và nỗi buồn
    cứ phải nghĩ suy và nhận ra những lạc lõng
    bao giờ mới hết cô đơn
    hay đã, sẽ quen thuộc đến ngày không còn cảm nhận được nữa
    biết làm sao làm sao

    tại sao lại là nỗi nhớ, lại là niềm đau
    cuối con đường thì cũng chỉ một mình
    bước trên đường rồi cũng chỉ một mình

    ô hay, ta đã sống
    những ngày can đảm một mình
    ô hay, đừng yêu
    và rồi đừng quên

    thì thôi, lại cuộn tròn quen thuộc trong thế giới của riêng mình.
    những suy nghĩ sẽ làm nhớ nhung đến đỉnh điểm
    và rồi chết đi
    rồi chết đi
    như đã từng

    chạy trốn tất cả
    đối diện tất cả
    là nỗi nhớ hay là nỗi nhớ

    rồi ta chẳng thuộc về nhau, người chắc gì có đến
    mà tôi lại nghĩ đã ra đi
    nỗi nhớ từ đâu ùa về, như gió
    rồi vô tình ra đi
    như gió

    đừng là ánh mắt, đừng là hỏi han
    đừng là gì cả
    một mình tôi, cuộn tròn nỗi nhớ
    vùi quên.

    4/11/10

    hồn nhiên


    hồn nhiên sống, hồn nhiên yêu
    hồn nhiên bên người hồn nhiên
    nếu là tình, hãy là tình
    nào biết hạnh phúc giản đơn
    ta đã cười trong những sớm mai
    bên lặng yên đợi chờ
    hồn nhiên hạnh phúc



    ----
    * xin hình trên fb

    4/5/10

    ngựa buông vó .. người đi


    mùa hè đấy, biển trả một người không thuộc về biển
    bên biển, bạn vẫn cô đơn
    hay
    hoài nhớ về những kỷ niệm không thể nào nguôi
    hay chạy trốn mùa hè xứ biển

    mùa hè đấy, trả lại cho bạn giấc mơ
    nói như " Nhóc cấm tắm " thì cứ mơ đi, cứ thực hiện đi
    đó đã là một sự can đảm cần có

    thế là ổn rồi, phương Nam không chọn chim sẻ tóc xù cho riêng mình
    níu chân bao nhiêu đó cũng vừa đủ

    mà tốt nhất, nên về với bốn mùa gió, với hoa sữa, hoa sưa, hoa gạo, với ký ức đấy
    con người, theo ta nghĩ đều sống bằng ký ức
    chẳng có 1 quyền lực nào đáng tin cậy rằng sống bằng hiện tại, tương tai
    theo ta nghĩ, tất cả là lừa bịp suy nghĩ
    lẽ nào, ta cũng thế

    chúng ta, những người từng ngày giữ thăng bằng trên dây, vẫn đi về phía tiếng động của đêm, sự im lặng của buổi sáng và rỗng không khi chiều về
    câu hỏi quá đủ, đã đủ hơn một lần oằn lên trong não, trong tim

    thì đã sao.

    bạn " Ngày mưa " [ tên mà ta và bạn cùng lưu trong dt, thích gọi tên này ]
    " chưa bao giờ tớ tìm thấy nơi mà mình thực sự thuộc về. luôn luôn có cái mặc cảm như một kẻ thiếu quê hương.
    tuổi trẻ của chúng ta đang đi về đâu? "

    câu trả lời. không có câu trả lời nào cả
    dù thế nào, ta cũng phải bước đi
    và lựa chọn điều gì đó, ma mị mang tên là Hạnh Phúc để tự vực mình dậy
    mạnh mẽ
    và bước đi

    thế, quê hương thực sự ở đâu
    những cánh chim chỉ xa quê hương vài trăm cây số, nhớ thì cứ nhớ

    thành phố bốn mùa sẽ chào đón nàng bằng loa kèn đặc trưng tháng tư
    nơi có chị Mèo yêu dấu ấy, [ đến khi ta biết mặt thì mới biết bạn Dế vẽ cái ava giống đến bất ngờ ]
    nơi cái chàng Lãng tử Bờ Lú [ ngày đầu ta mò lên bờ lốc tưởng bở mà nói rằng sẽ theo dõi bờ lốc hằng ngày, ôi cái ngày xa xưa ấy ]

    thế rồi cũng sẽ nguôi ngoai
    ước mơ rồi sẽ thành, ta tin thế

    những người ở lại [ trà đêm qua, rượu đêm qua, Rei của bạn .. và cả 1 người làm bạn dậy sóng nữa ]
    tất cả đều được gọi tên Kỷ niệm, ngày sẽ qua đi, kỷ niệm đẹp màu kỷ niệm

    đêm qua, ta lấy ra " Người tình Sputnik " và nhớ lại ngày giữa mùa mưa năm ấy, một buổi sáng trong xanh. ôi, kỷ niệm

    rồi đây, 3 thành viên trong cái Lò Đanh đá ( bác Nam, Chị Mèo, Dế 0 sẽ lại vui cùng bạn
    biết đâu, Ngày mưa, bạn và chàng Eric - chất giọng lừa tình sẽ có 1 bài tam ca ưng ý

    rồi chúng ta sẽ ngồi trên chiếu rượu
    ta cùng uống, cùng say

    SG kẹt xe lúc 18h30", chuyến bay hạ cánh
    ta đón bạn ở sân bay
    ngày ấy, ta mới vừa mua " thân phận của tình yêu " và bạn nói bạn thích tên này nhất
    hihi

    những gì đã nhớ thì không thể nào quên
    và bạn, và ta
    và những người bạn của chúng ta
    nhiều đấy nhỉ
    dù chưa 1 lần gặp mặt

    cũng đủ vui trong thế giới ảo này

    tất cả rồi bình yên, bình yên
    bạn đang đi
    ta đang đi
    những bước chân trên giấc mơ của chính mình

    ngày lặng gió, biết biển sóng có rì rào
    thì hãy nhẹ nhàng xếp lại ( riêng cho bạn )

    vậy đấy, ta phải bơi giữa nắng bây giờ ( như tên bờ Lú gọi ta là bể bơi ) - nhưng mùa này chưa mưa
    về đấy, mà dệt tiếp tầm gai
    và hãy yêu

    hug cái này
    hugggggggggggggggggggggggg
    gggggggggggggggg

    4/2/10

    lan man - 2


    trưa nắng, đường đông, đâu đó " giấc mơ mùa thu " vang lên, tình cờ lặp lại trong nhiều lần
    tôi ngân nga theo
    dạo này cảm thấy mệt mỏi, chẳng vì lẽ gì.
    bao giờ có mùa gió.
    để có thể gạt đi cả.
    thôi, bỏ đi.
    thôi đi.
    làm sao cho nhẹ lòng hơn đi.
    tháng tư lại về, dù chẳng đợi chờ gì, chẳng có kỷ niệm nào của tháng tư
    năm nay chưa thấy phượng nở. chắc mùa hè chỉ đến theo quy định lẽ ra phải đến.
    " rồi cũng xa xưa "
    thôi, bình yên mùa mùa.
    tốt nhất là quên đi tất cả.

    3/27/10

    gửi lại cho hôm nay


    người đã về với biển, một mình.
    tôi nhớ
    cafe sữa đá, đêm mất ngủ lắng sâu kỷ niệm
    có ánh mắt thoang thoảng yêu thương
    thoáng qua, vừa vặn
    bỏ lại cơn mưa đầu tiên

    người đã về với biển, tin nhắn một mình
    tôi lắng nghe
    tiếng chân người bước đi, cát đứng lại, gió đêm lạnh lắm
    sóng có vỗ vào nỗi nhớ người không
    chắc để lại một bờ bằng phẳng

    người nhớ biển, về với biển
    bỏ lại
    rửa trôi
    để đắm say những ngày đã cũ
    hay
    bắt đầu

    màu của đêm trong sáng
    ánh nhìn
    biển bao dung
    ôm trọn

    làm sao, làm sao
    nếu rồi ngày không đến
    sẽ lại đợi chờ những cơn mưa

    người đã về bên biển
    một
    người
    -
    một
    tôi
    biển một mình.

    3/21/10

    nhiều khi


    đợi chờ điều gì đó, thật nhẹ, cũng là hạnh phúc
    cafe sữa đá ngon ngon, để nhớ về những khoảng không im lặng
    gió lồng lộng, liệu gió có cô đơn
    nhiều khi, dẫu chẳng đến
    cũng là niềm vui ..
    nhẹ nhàng niềm vui

    3/10/10

    chỉ là ..



    [ trả lại thoáng mây bay, b u ồ n .. ]
    và rồi, trôi giữa những thinh không
    biết về đâu, khi nghe nhói đau nơi ngực trái
    tại sao lại buồn
    tại sao mong chờ
    tại sao thèm khóc

    rồi sẽ già đi, tình yêu có đến và tình yêu có ở lại
    hay tất cả rồi sẽ hư vô
    rồi đau, rồi q u ê n
    bỗng nghe chênh vênh nơi vực sâu cảm xúc

    lúc nào ta sẽ thôi thổn thức
    quá nhiều lời để nói, quá nhiều điều để buông trôi
    ô hay, ngày trôi nhanh thế

    thế rồi lang thang
    thế rồi
    tan nhanh
    " những chiều len lách giữa phố đông "
    thét gào đi, cho qua những chiều hực gió

    thôi mà
    thôi mà
    đừng say, đừng quên, đừng tan
    lặng đi
    mà chìm vào nơi bóng tối những khi cuối đầu

    2/27/10

    lan man - 1


    nếu quả thật cuộc đời rồi sẽ hư vô, thì con người có nên sống.
    hay chỉ mong để lại, một chút gì đó trong những cơn gió, những cơn gió vô tình.
    SG nắng cháy, cây bàng lá xanh lá đỏ trơ trơ dưới nắng
    có những tương phản khiến người ta phải lựa chọn
    cũng có những tương đồng khiến người ta phải lựa chọn
    trên một cây bàng mùa này, trên cành, người ta sẽ chọn lá xanh hay lá đỏ làm chủ bức tranh
    tôi chọn khoảng không
    chỉ vì tôi không biết đâu là đâu.
    trong bộ phim " Tây du ký " tôi hay coi thì có câu người ta hay hỏi Đường Tăng Trần Huyền Trang: " NGƯỜI từ đâu đến và sẽ đi về đâu ? "
    câu hỏi đó vang vọng
    ừ, người từ đâu đến và sẽ đi về đâu ?
    có lẽ câu trả lời đã quá quen thuộc
    với tôi, lựa chọn câu trả lời trọn vẹn quả thật khó khăn
    như chọn lá xanh hay chọn lá đỏ
    hay chọn chính những giấc mơ của chính mình sẽ sống, sẽ bước đi.
    vậy mà, giữa SG nắng cháy những ngày đầu năm âm lịch mới
    SG quay cuồng, để có thể đắm mình vào ước mơ vào một ngày nào đó

    lá bàng, đến từ màu xanh và sẽ đi về màu đỏ
    hoa phù dung, đến từ màu trắng và sẽ đi về màu hồng thẫm
    đó cũng là sự lựa chọn của lá, của hoa
    còn con người, chắc quá khó khăn

    giữa nước mắt và nụ cười, ta sẽ chọn
    giữa nụ cười và hân hoan, ta sẽ chọn
    hân hoan trong nước mắt, đấy, hân hoan trong nước mắt
    mãi không chọn là nụ cười trong nụ cười
    bởi
    đôi khi, nụ cười trong nụ cười chỉ để che lấp những khoảng không.

    2/18/10

    hoang vắng


    là cảm giác của tôi, những ngày lộng gió
    lòng hỗn loạn, nghĩ gì và nghĩ gì
    muốn ngủ, muốn tan đi
    thèm khóc.
    sao lại như thế, chẳng tại sao cả
    nên cười
    ở đâu đó những niềm vui, sẽ về với ta
    nhé niềm vui, về với ta
    "ô hay, cuộc đời vui vui buồn buồn"

    2/11/10

    lựa chọn mùa xuân ?


    điều đó có được không, khi mùa xuân rồi chắc chắc sẽ đến sau những mùa kia, hay đến để bắt đầu những điều mới mẻ
    ngày xưa, tôi cũng nghĩ mùa xuân là điều gì đó sung sướng hoặc tương tự như vậy
    nhưng không, mùa xuân suy cho cùng cũng thật bình thường
    giá như những ngày của các mùa còn lại, người ta sống thật hơn, chân thành hơn, yêu đời hơn, bình lặng hơn thì có một điều chắc chắn xảy ra là mùa xuân sẽ nhẹ nhàng.
    người và vật sẽ đều thêm tuổi mới, tiến sâu tiến xa trên hành trình sống, tiến cạn đến đất và tiến gần đến hư không.
    nhiều khi, cuộc sống của tôi có nhiều sự lựa chọn bắt buộc nên tôi lại phải lựa chọn cả mùa xuân.
    thôi, tôi cứ bình thản đi
    thế, giữa Cơn say -- Giấc mơ
    liệu Mùa Xuân sẽ chọn cái gọi là gì ?

    2/4/10

    lan man chạy dọc đường quen


    - tết này chị không về sao?
    - không ạ, cứ hai năm mới về một lần, cả đi về mất năm ngày rồi mà khi vào lại mất chỗ đứng
    + chị hay đứng chỗ này về quê luôn rồi hả ?
    + năm nay chị ấy về từ mồng 10 chú ạ.

    tết đến, mong muốn về với những quây quần, ấm cúng.
    những điều tưởng như rất đổi bình thường. thật đấy, rất đổi bình thường.

    --------------------------------------------------------------------------
    trên chuyến tàu băng trong đêm những ngày xa ấy, vẫn có những ánh đèn đưa tiễn thay cho những vẫy tay, để biết một người ngồi trên tàu trong lần hiếm hoi đó vẫn bớt cô đơn
    như đêm nay, gió đã nhiều lắm, hay tại lang thang, chắc do gió nhiều.
    những con đường thân quen, bất chợt bắt gặp ánh đèn đưa tiễn, thì những ký ức lại hiện lên
    dẫu cũng là bình thường, như giấc mơ đã qua, thì cớ sao lòng lại thổn thức
    rồi cũng tan mà
    không có đánh đổi nào cả
    lòng phải thật bình yên.

    đắm say cũng nhói đau, đắm say cũng mang u buồn, thôi mà, ai cũng một lần muốn khóc.
    vẫn chưa giải quyết được điều gì, tất cả hãy chìm sâu như giấc ngủ trẻ thơ
    tôi ơi
    tôi ơi
    một cái ôm
    tôi ơi
    tự gọi mình trong đêm cũng là một phương pháp làm lành với ký ức
    ngày xưa, liệu có ai đó tự biết ôm mình để siết chặt cô đơn
    ừ, siết chết cô đơn.
    thế ai sẽ nghe mình thì thầm.
    ai sẽ nghe ký ức thì thầm.

    đêm vẫn đêm. yên lặng. gió vẫn vu vơ.
    không có một nỗi nhớ nào cả ( nỗi nhớ khác ký ức, trong lúc này )
    rồi đêm lại trôi, như gió
    tôi ở lại, ký ức đâu rồi
    nỗi nhớ đâu rồi
    cô đơn đâu rồi

    lang thang, đèn đường một dãy ..
    đâu đó, còi từ xe lửa sắp cắt ngang
    một cánh tay giơ lên, ánh đèn đưa tiễn ..

    1/29/10

    thường thì


    được một chút rồi
    thì ta sẽ dễ buông lơi
    xa xa thôi
    thì ổn cả
    rồi mênh mang trôi.

    1/22/10

    mồng 8 tháng Chạp

    Photobucket

    như dự cảm, ngày rã rời trôi, tôi phải vực dậy sau những gì mỏi mệt.
    rồi mùa đã tan, thời gian này, cơn gió ban chiều, khoảnh khoắc nắng những ngày chuẩn bị Lập Xuân sao nhẹ nhàng trôi, hay lòng tôi chậm rỗi.
    thành phố vẫn thế, đường có lẽ thênh thang hay do ánh mắt nhìn rộng mở
    không phải là bình yên, chắc từ những nụ cười làm nên tất cả
    rồi cũng chọn cho mình những điều thuộc về mình
    một khi, trong chiếc hộp ý nghĩ kỳ diệu luôn chứa điều gì đó, tạm đặt tên là Niềm Tin, thì tôi cũng thấy lòng bớt ì ạch

    bỏ qua những vụn vặt nhói đau, lắng gạn những niềm buồn quen thuộc
    ký ức sẽ dần trở thành ngoan ngoãn khi những ám ảnh đã chịu nằm yên, đã thôi vẫy vùng
    " tỉnh ra thấy mình lênh đênh"* - câu hát của Việt Anh trong phim " giấc mơ cổ tích " cũng được thấu hiểu khi lắng nghe, khi miên man trong cảm xúc.

    những vòng tròn cứ quay rồi gặp nhau, dòng chảy nào rồi cũng về biển lớn
    " biển xô sóng trào "* nơi cửa biển, trong tầm mắt là hải âu chao liệng, xa xa là đảo, nằm đấy đã bao đời và chắc chắn cũng mang theo điều gì đó thân quen với tất cả, có lẽ cũng chấp nhận thân quen với tôi
    đấy, Niềm Tin

    rồi, một khoảng thời gian tròn đầy sẽ đến, nào.. " ngoan một tí đi "# ..

    -------------------------------------------------------------------------
    *: câu hát của NS Việt Anh
    #: lời khuyên của Bé MA ( Minh Anh HN )

    1/13/10

    câu trả lời


    Thầy hỏi: Bằng 1 tờ giấy, hoặc những thứ khác bạn hãy thể hiện bạn là ai.
    Rất nhiều câu trả lời.
    Có 1 câu nói: " Hạnh phúc là ngụ ngôn, bất hạnh là chuyện đời "
    sao tôi lại nói đó là nhận xét cuộc sống, sao không nói đó là sự thật.
    biến niềm vui to hơn, lớn hơn để có được hạnh phúc
    và làm tiêu tan nỗi buồn.
    giả tạo
    hạnh phúc có được để thực hiện đam mê.
    ừ, vậy đi.

    nhưng đó là câu trả lời của tôi, hôm qua.
    rất nhiều câu trả lời hay từ các bạn
    rất nhiều cách thể hiện

    lẽ nào lại vô vọng
    lẽ nào là vỡ nát

    không
    câu trả lời chưa đến.

    1/11/10

    im lặng

    ảo
    lặng im
    quên

    1/10/10

    cuối mùa


    tất cả rồi bình yên
    sao dạo này rỗng thế
    giai đoạn mới đã bắt đầu
    cố lên
    cố lên
    dạo này mất ngủ
    thôi, để tự nhiên đi.

    1/3/10

    mùa mới


    hạnh phúc gần thật đấy, ta hãy cố lên một chút nữa, và làm một người mới theo nhiều nghĩa. lại nhớ chuyến xe từ Đà Lạt khi xổ đèo, nhớ nhiều lắm
    và ước mơ nhiều lắm
    chỉ là ước mơ thôi cũng đủ rồi
    tuổi 24 chưa lâu đã đến tuổi 25, có khi đã gọi 26
    năm nay phải cố gắng thật nhiều
    nào là .. nào là
    nên tập trung vào những mục tiêu

    thích câu hát " đời ta là cánh mây, bay khắp bốn phương trời "

    mùa mới, an lành, sức khoẻ, hạnh phúc, vừa đủ về những niềm tin.