Pages

    9/24/09

    Đi hoang


    version 1:

    đêm, một trai sồn 39 tuổi đi tìm gà hoang, đèn đường vàng vọt, môi đỏ cười tươi và anh sồn sồn đáp vào.

    - em ơi, đi với anh 1 cái nào, nhiêu em?

    - thì có giá rõ ràng, anh lo gì, có chào buổi sáng không?

    - sao cũng được, anh già roài, tuỳ em thôi.

    - ok, nhảy cái phốc, lên xe, ôm eo, sờ mó, hotel 50000 VND không máy lạnh thẳng tiến.

    - hú hú.

    Xe chạy từ từ, đêm cuối cùng không đội mũ bảo hiểm, ôm sát thật sát vào em nhá, gió lồng trong vòng tay, mùi nước hoa xa lạ tầm thường, vòng eo nhỏ như eo biển miền Trung.

    - 39 tuổi đầu mà chưa vợ nên khi làm vài ly xong chắc ... hí hí.

    Cửa hotel mở rộng, phòng mở.

    ...

    - úi, anh zai gầy thế, bao nhiêu tuổi rồi

    - còn một tuổi nữa là đủ 40 mùa lá rụng.

    - (cười nhe răng)khiếp nhể, 40 á, sao không chết mẹ đi mà còn đi kiếm hoa hả Pa?

    - thì ... (ấp úng), nghèo, làm ngày làm đêm, nên đến giờ vẫn lạc duyên

    - hí hí, thôi ông anh, tiến hành đi.

    ...

    (gầy thế này mà sung )ha ha

    version 2:

    gió lạnh về khuya, từng cơn hắt mạnh và đèn đường ảm đạm

    ai đó cần tình và ai đó cần tiền. cuộc sống đẩy đưa như thế. Nước mắt, mồ hôi và cả máu nữa. Đâu đó vẫn chảy trong dòng sông cuộc đời, với ước mơ chỉ để sống, để yêu, để quên, để nhớ.

    ai đó vì một lý do để vịn vào, để quằn quại mà sống Mà sống.

    + anh: 39 tuổi hơn, mỏi mệt với cuộc sống của chính mình, bản thân lo không nổi, ngay cả hạnh phúc giản đơn của cuộc đời mình cũng không dám, ngần ngại, cái tuổi ăn mất mình, đành thôi. Ngày trôi, làm phụ hồ, rồi làm thợ hồ, ngày nắng làm - ăn, ngày mưa ngơi nghĩ. Thế mà đã năm qua năm, ăn bánh trả tiền, quên mất mình cần phải yêu, cần phải có một người phụ nữ, để vui, để buồn, để chan hoà nụ cười và dỗ giành những niềm đau. Cần có một đứa con để sống trọn là đời mình, sống trọn đời này. Nào, cuộc sống là những vòng quay, trò đùa số phận.

    + cô: từ gái quê, cô đi làm thợ phụ cắt tóc rồi bán cà phê, rồi cũng chỉ biết đổ thừa số phận, ước mơ giản gị nào có thành hiện thực, làm vợ, làm mẹ hay mãi chỉ làm tình. Đau. Đớn. Chỉ thế mới gọi tên cuộc sống. Bắt đầu quen với ánh đèn đường, quen với những lần ôm giày mà chạy bởi an ninh dân phòng, bắt đầu thích nghi với ánh mắt, những lần khóc trong nụ cười và cười trong nước mắt. Có thở than, có cuộc sống nhói đau, có ước mơ quay về. Nhưng, liệu có ai chịu cưới đĩ về làm vợ, có đứa con nào nhận mẹ mình là một con đĩ.

    Trò đùa như thế. Bánh xe luân hồi như thế.

    Anh và cô quấn lấy nhau để thoả cơn xác thịt, cười rồi khóc,khóc rồi cười. 29 tuổi của cô và 39 tuổi của anh. Có đâu một ngày bình yên,một mùa yêu thương, có đâu. Tìm đâu.

    Nằm yên lắng nghe nhau. Ghép chung 2 cuộc đời, chẳng thể nào. Chẳng thể nào.

    những mảnh vỡ có tìm nhau, bôi keo mà dán lại sẽ đau. Thà là những mảnh vỡ đau. đau mãi thành quen. thành những niềm đau có thực và vịn vào điều cho là hạnh phúc

    mà sống

    mà yêu

    mà nhớ thương

    ...

    trả tiền phòng

    trả cho em tiền

    gửi lại anh, miễn phí một ngày yêu

    một đêm cô gặp trong mơ

    một đêm anh tưởng mình có vợ

    ...

    rồi ngày, anh vẫn tiếp tục làm việc và quay

    rồi đêm, cô lại buông lơi

    và nghèo là một cái tội ./.

    9/19/09

    hạnh phúc có long lanh *


    như màu nước mắt*
    " ngày không tên"* là bài hát được nghe đầu tiên của ngày cuối tuần
    bài hát số 7 của album, 1 album đã bị lãng quên từ lâu, bởi tôi luôn chọn những điều quen thuộc cho riêng mình
    nếu không có cô gái giọng mũi đứt từng quãng ngắn bảy chữ vừa vặn với cái tha thiết của bài hát, ở 1 quán cafe nhỏ, căn gác nhỏ, và những điều lặng im
    Nhớ Hi-end vào một ngày đầu mùa hạ năm trước, khi chỉ một mình, mưa giăng trên con đường dài hơn mười hai cây số, đâu đó nước mắt cũng rơi
    và năm nay, đầu mùa thu, cảm giác lại ùa về

    bỗng nhiên, nhưng gì cố hữu trong ý nghĩ như muốn nổi loạn
    " hát gì lên đi đêm quá yên ", có chăng sẽ còn hát được hay đó chỉ là nấc nghẹn
    hay chỉ là 1 cách tận hưởng nỗi buồn nhẹ nhàng nhất
    ừ, từ này được phát ra ( ghi ra ) 1 cách thật nhẹ nhàng, sự chấp nhận vô tình đã ăn sâu và ý nghĩ
    ừ, thì ( quên, tan .. )
    và rồi, cũng chỉ như một giấc mơ ..

    tự cho phép mình đi đến tận cùng nỗi buồn một cách nhẹ nhàng nhất ( không ràng buộc )
    hay cũng như câu nói : cuối cùng của tuyệt vọng là một bông hoa
    và rằng " cô đơn cũng đẹp như một nụ cười trong sáng "
    thế, còn hồn nhiên đã mất sau những câu nói ấy, làm sao ..?

    dẫu biết, vùi mình trong chăn lạnh của 1 ngày mùa thu ở thành phố cũng là hạnh phúc
    từng bài hát cứ vang lên, nằm yên đấy ..
    như ta, như là bình yên trong những nỗi buồn có thật
    một khoảng thời gian để đo cảm xúc của mình
    có lẽ, đời chỉ có những nỗi buồn và tôi dần quen thản nhiên và đi đến tận cùng ..

    *( lời bài hát của Việt Anh )

    9/17/09

    bao lâu rồi


    bao lâu rồi có ai đó cần một cái ôm không cười
    để rồi tự nhận thấy mình cũng là Một kẻ cô đơn
    như đã từng
    kể câu chuyện Và khi tro bụi sống động đến từng chi tiết
    và giấc mơ " người đua điều " mà nên - phải đọc
    những trang đầu, và sẽ tiếp tục
    bao lâu rồi, ước mơ bao lâu rồi
    tôi chẳng biết
    về đâu hay chẳng về đâu
    giấc mơ nào cũng thật tầm thường
    mà không giấc mơ bình thường - ngay " bình thường" đã là nỗi đau
    thì có gì đâu, có gì đâu

    đã qua bao lâu rồi
    cái nhớ cái quên chỉ còn là thời đã cũ
    chẳng còn tiếc mà chi, bởi tất cả không làm đắn đo nữa


    tất cả quay đi
    tất cả quên
    cần chi phải dặn lòng là sẽ nhớ.

    hình như quên
    hình như đã quên
    thế giới ảo cho cùng cũng là giả tạo
    mà có điều gì là thật
    không có gì
    vậy thôi