Pages

    10/31/09

    giấc mơ xưa .. đã cũ

    Photobucket

    thế rồi ta đã không mơ, không giấc mơ cuối cùng
    còn cầu nguyện làm chi
    hoang đường quá, hoang đường quá ..
    về đâu, chạy về đâu khi đã kết thúc rồi
    kết thúc trò chơi hay kết thúc hay bắt đầu
    những niềm đau khác
    có ai biết hay chưa ai hề biết
    giấc mơ tan mất rồi

    bấn loạn
    tan hoang
    mơ hồ
    hay là ta đã quen với việc hờ hững tất cả
    quên tất cả rồi
    tất cả quên mất rồi

    phố đêm đông lắm
    giọng người hờ hững lắm
    nhiều khi cô độc bên nỗi niềm của mình thì cũng chẳng là gì
    cảm giác ồn ào xung quanh, mắt ta nhìn thẳng và nước mắt trào ra
    khóc là yếu đuối hay nước mắt cứ chảy thì sẽ mạnh mẽ vượt qua những điều sẽ đến

    thôi, quên đi
    dặn lòng như thế
    sao nỗi đau này dài quá
    bao giờ
    bao giờ
    quên
    giấc mơ chưa đến nay đã cũ rồi

    10/29/09

    câu hỏi !


    ai mua cô đơn

    ai bán nụ cười

    quên quá khứ

    hẹn tương lai

    tan kỷ niệm

    đau từng nỗi nhớ, từng nỗi nhớ

    và say

    nỗi nhớ.

    10/27/09

    nhạt và rỗng


    là cuộc đời đang trôi ..chỉ đơn giản như thế

    sao chẳng thấy một ai cười trọn vẹn

    sao chẳng thấy một ai nấc nghẹn trong hạnh phúc

    tháng mười đã đi, hoa cúc vàng có còn ở lại

    đã quên mất rồi, quên mất rồi

    cơn gió xanh hờ hững cũng qua

    con người sống bên nhau vì điều gì

    ta có biết

    chỉ là những mảnh ghép vào nhau, không lý giải.

    không là công thức, đơn giản là nhạt nhòa ngay cả những nỗi đau

    bình thường như rỗng

    rỗng đến bình thường


    nỗi niềm nào cũng chạm vào nhau


    im lìm tan biết

    nhạt nhòa

    10/20/09

    là một hành trình


    nên tôi phải bước đi
    mang theo điều được gọi là niềm tin, không còn là nghĩ suy nên chẳng cần chín chắn
    hay là mình chỉ biết nói : cố lên.
    hình như thế giới này bao gồm những lạc lõng
    cả những nỗi niềm cũng lạc lõng
    va đập vào nhau mà xa lạ
    có bao giờ người ta sẽ cần nhau, sẽ cần những cái ôm không cười
    những vòng tay chân thật từ niềm thương nào đó
    câu hỏi " có bao giờ "
    quen lạ
    lạ quen
    lâu rồi chẳng ai nhớ linh miêu
    hoa hồng ánh trăng cũng chìm vào quên lãng
    không hẳn là quên nhớ nhớ quên, mà hình như đã không còn ý niệm
    về nhau

    nhìn nhau đấy, nhưng lạc lõng
    chẳng còn một cơn gió cuối thu nào có thể ôm lấy mà an ủi những hững hờ
    chẳng còn
    chẳng còn
    hay tại mình dễ lãng quên và bị lãnh quên
    nhớ làm gì
    để làm gì

    rồi có hay không niềm tin, tự bản thân ta tạo ra và bước tiếp
    bỏ quên tất cả
    phía sau chẳng buồn nhìn
    đi về phía trước tiếp tục hành trình cô đơn
    nơi khóc cười chỉ là những cung bậc xúc cảm quen thuộc
    ừ, rỗng
    tôi lang thang
    linh miêu ngoảnh mặt
    không nụ hôn hoa hồng vàng ánh trăng
    không tiếng vỹ cầm bên câu hát
    không có gì phía sau sự lãng quên
    nỗi nhớ đã tan mất rồi

    quay lại hành trình như trước kia, là bây giờ
    tạp làm quen cũng là cách một mình
    bước đi
    trên chính cuộc hành trình

    10/16/09

    chối từ


    có lẽ ta chỉ biết chối từ tất cả để rồi nhận lại những niềm đau tự tạo
    hay bản thân mình cố chấp và có thay đổi bao giờ?
    " không bao giờ" là câu trả lời
    nên rồi lại
    để bản thân ta gặm nhấm những điều đó


    đã bao lâu rồi, ta không muốn yêu, không được yêu và không tin vào tình yêu
    để rồi những chiều trống rỗng đến mê mãi, ta lại loanh quanh trong vùng rỗng đó
    chẳng biết níu kéo hay tựa nương vào bất cứ điều gì
    mà nếu như, thì ta cũng biết ngã vào đâu, níu vào đâu ..


    tự bản thân mình, ta phải bước đi
    ngoảnh mặt, đối điện ta đã cười
    những ngày ta đã cười
    như thể đó đã là cuộc sống mà ta đã quá quen thuộc, đã không còn là vỏ bọc nào nữa.

    ta tự ban cho ta những nỗi niềm để sống - không ai cả
    ta tự bước đi và bỏ mặc tất cả - không ai cả - những điều vô cảm, bản thân rỗng
    có khi nào ta khóc thật to để biết mình còn khóc, rồi tự hỏi " khóc để làm gì
    thế khoảng đã qua ta đã cười để làm gì
    không phải là cuộc sống nội tâm của một người bất ổn
    không phải là những mỏi mệt đắm chìm như vô định
    có chăng, là ta
    đã rã từ lâu rồi

    đợi thôi, đợi một điều gì đó dù là mơ hồ
    còn bây giờ, ta cứ mặc
    trôi đi, sẽ về đâu, sẽ về đâu ..
    ta tan mất rồi.

    10/11/09

    đồi, biển, hải đăng ..


    và cô đơn

    nỗi buồn n

    im lặng

    liệu có giống nhau


    băng những cơn mưa, một con đường đi và một con đường về

    tôi có quên được những gì đã qua

    và sẽ nhớ những điều đã nhớ

    hoa nào cũng buồn

    biển nào cũng dậy sóng

    tình nào cũng hư vô

    mưa nào cũng đơn lẻ .. từng hạt cô đơn xô vào nhau

    liệu có xô vào tôi


    cô đơn ở độ cao, dưới là rừng hoa đại bạch trăm tuổi, trăm năm chớp tắt ánh sáng

    liệu hải đăng có cô đơn

    đá làm nên hải đăng đến từ đâu, liệu đá có biết sóng cũng biết an ủi

    cũng là chơi vơi thật xa, sát về phía biển


    tôi ôm

    tôi thét gào

    tôi cười

    tôi không biết khóc trong cơn mưa

    tôi nhìn ra ánh sáng những con tàu ngoài khơi

    đêm rộng lắm


    tôi nhìn đêm, tôi nhìn hải đăng .. lãng quên nào cũng không bình yên

    ừ thì, biển có bình yên


    bão xa chưa vào, ai hát ai nghe ai nhìn tôi rũ bỏ

    về biển rồi, nhìn biển rồi, ai biết được bản thân mình .. không ai cả

    không ai kể cả mình.


    gởi lại biển đấy ngọn hải đăng đơn chiếc trăm năm tuổi làm bạn

    ta về ..

    gió ngược của một con đường về

    quanh co

    dốc võng

    về với SG đông vui và lạc lõng quen thuộc

    hẹn lại " rong nho, gỏi cá, ánh mắt hiền, dấu chân bờ cát .. "

    và không có một giọt nước mắt nào trong cơn mưa

    hay

    mưa không biết khóc

    mà đó là niềm vui của một nụ cười


    thôi, mang chút im lặng về

    hải đăng ơi, xin cái khoảnh khoắc hải âu, xin dòng nước cùng dã tràng như đang trôi về biển

    đại hồng ơi, xin một giọt sương ban mai trên cánh hoa đỏ, mang về cùng một chút gió biển

    ừ .. mang đi

    10/4/09

    trên những chuyến xe


    xe xổ đường đèo từ Dalat về Saigon, những cái ớn lạnh và tôi cuộn tròn, nghiêng người mỏi mệt

    đi hết huyện Thống Nhất thật là dài và xe dừng lại, ăn một tô cháo ( chuyện đã lâu rồi )

    xe chạy từ Hoian đi Saigon, những câu nói, những cái gắng cười, lại mỏi mệt, một chiếc áo để quàng qua người, máy lạnh khó chịu, những cái vẫy tay vẫn còn hiện ra đấy, quên cả đã khóc, đã buồn ..

    10/1/09

    ám ảnh


    thời gian đã qua rất lâu có làm cho con người ta thôi ám ánh


    đã gần 7 năm rồi mà những nỗi niềm vẫn còn như nguyên vẹn trong tim, làm thổn thức niềm tin, cứ như thế, chẳng chịu yên lặng để cho lòng mình vui


    chẳng dừng lại bao giờ


    từ những bình yên, những tuyệt vọng cho đến những điều được gọi là niềm vui, thảng hoặc hạnh phúc .. sao mà xa vời


    chỉ còn lại ám ảnh




    có người, ám ảnh khi không đạt được gì đó, trong cuộc sống, trong tình yêu


    và điều chính gây ra việc đó là con người không chịu cởi bỏ những nỗi niềm của chính mình.


    Khó là thế


    Đau là thế




    nhiều khi vẫn có hi vọng được gọi tên nào đó, khi ám ảnh đã quá bức bối


    khi đèn vụt tắt, nhạc trỗi lên, một bài tình ca thân quen nào đó để bắt đầu hôn lễ nào đó


    khi trời đã xế chiều, một cậu bé ngồi duỗi chân dưới con đường trước hiên nhà, và khóc. và cười khi có ai đi qua hỏi han những điều khắc khoải trong những ngày gần kề đã qua


    rồi lại cuộn tròn người trong cõi riêng mình giữa thành phố xa lạ, trên chuyến xe cả ngàn cây số, quay đi cái vẫy tay, trên xe còn nhớ người xa lạ, xuống khi đã qua đèo Cả.

    ám ảnh nhớ - quên

    ám ảnh được - mất

    ám ảnh khóc - cười


    mà tại sao ám ảnh thúc ép ta thành công

    sao lại khó có thế quên đi

    sao ta không tự ru mình bằng câu kinh bình yên


    7 năm rồi, có điều gì đã khác

    có điều gì không ?


    trong giấc mơ nào đó vẫn còn những điều rất xa, chưa bao giờ thực hiện được

    bây giờ vẫn thế

    là ám ảnh, là nỗi đau

    không là giấc mơ, không là giấc mơ

    quên ám ảnh đi

    không - là - giấc - mơ