Pages

    10/27/09

    nhạt và rỗng


    là cuộc đời đang trôi ..chỉ đơn giản như thế

    sao chẳng thấy một ai cười trọn vẹn

    sao chẳng thấy một ai nấc nghẹn trong hạnh phúc

    tháng mười đã đi, hoa cúc vàng có còn ở lại

    đã quên mất rồi, quên mất rồi

    cơn gió xanh hờ hững cũng qua

    con người sống bên nhau vì điều gì

    ta có biết

    chỉ là những mảnh ghép vào nhau, không lý giải.

    không là công thức, đơn giản là nhạt nhòa ngay cả những nỗi đau

    bình thường như rỗng

    rỗng đến bình thường


    nỗi niềm nào cũng chạm vào nhau


    im lìm tan biết

    nhạt nhòa

    10/20/09

    là một hành trình


    nên tôi phải bước đi
    mang theo điều được gọi là niềm tin, không còn là nghĩ suy nên chẳng cần chín chắn
    hay là mình chỉ biết nói : cố lên.
    hình như thế giới này bao gồm những lạc lõng
    cả những nỗi niềm cũng lạc lõng
    va đập vào nhau mà xa lạ
    có bao giờ người ta sẽ cần nhau, sẽ cần những cái ôm không cười
    những vòng tay chân thật từ niềm thương nào đó
    câu hỏi " có bao giờ "
    quen lạ
    lạ quen
    lâu rồi chẳng ai nhớ linh miêu
    hoa hồng ánh trăng cũng chìm vào quên lãng
    không hẳn là quên nhớ nhớ quên, mà hình như đã không còn ý niệm
    về nhau

    nhìn nhau đấy, nhưng lạc lõng
    chẳng còn một cơn gió cuối thu nào có thể ôm lấy mà an ủi những hững hờ
    chẳng còn
    chẳng còn
    hay tại mình dễ lãng quên và bị lãnh quên
    nhớ làm gì
    để làm gì

    rồi có hay không niềm tin, tự bản thân ta tạo ra và bước tiếp
    bỏ quên tất cả
    phía sau chẳng buồn nhìn
    đi về phía trước tiếp tục hành trình cô đơn
    nơi khóc cười chỉ là những cung bậc xúc cảm quen thuộc
    ừ, rỗng
    tôi lang thang
    linh miêu ngoảnh mặt
    không nụ hôn hoa hồng vàng ánh trăng
    không tiếng vỹ cầm bên câu hát
    không có gì phía sau sự lãng quên
    nỗi nhớ đã tan mất rồi

    quay lại hành trình như trước kia, là bây giờ
    tạp làm quen cũng là cách một mình
    bước đi
    trên chính cuộc hành trình

    10/16/09

    chối từ


    có lẽ ta chỉ biết chối từ tất cả để rồi nhận lại những niềm đau tự tạo
    hay bản thân mình cố chấp và có thay đổi bao giờ?
    " không bao giờ" là câu trả lời
    nên rồi lại
    để bản thân ta gặm nhấm những điều đó


    đã bao lâu rồi, ta không muốn yêu, không được yêu và không tin vào tình yêu
    để rồi những chiều trống rỗng đến mê mãi, ta lại loanh quanh trong vùng rỗng đó
    chẳng biết níu kéo hay tựa nương vào bất cứ điều gì
    mà nếu như, thì ta cũng biết ngã vào đâu, níu vào đâu ..


    tự bản thân mình, ta phải bước đi
    ngoảnh mặt, đối điện ta đã cười
    những ngày ta đã cười
    như thể đó đã là cuộc sống mà ta đã quá quen thuộc, đã không còn là vỏ bọc nào nữa.

    ta tự ban cho ta những nỗi niềm để sống - không ai cả
    ta tự bước đi và bỏ mặc tất cả - không ai cả - những điều vô cảm, bản thân rỗng
    có khi nào ta khóc thật to để biết mình còn khóc, rồi tự hỏi " khóc để làm gì
    thế khoảng đã qua ta đã cười để làm gì
    không phải là cuộc sống nội tâm của một người bất ổn
    không phải là những mỏi mệt đắm chìm như vô định
    có chăng, là ta
    đã rã từ lâu rồi

    đợi thôi, đợi một điều gì đó dù là mơ hồ
    còn bây giờ, ta cứ mặc
    trôi đi, sẽ về đâu, sẽ về đâu ..
    ta tan mất rồi.