Pages

    9/16/09

    giấc mơ đã qua bao giờ


    biển cũng tràn đầy và biển vẫn cô đơn
    cánh buồn vẫn đi về và cánh buồm cũng cô đơn
    chẳng có câu trả lời nào cả
    những sự cô đơn ùa vào nhau để làm nên nỗi cô đơn khắc nghiệt hơn
    chẳng có gì phía sau cuộc sống
    nỗi đau nào cũng thật bình thường
    chính sự bình thường là nỗi đau
    trời đã se lạnh
    ừ, đã lạnh

    9/9/09

    ích kỷ


    Ngày, quay cuồng. Mệt mỏi.
    Đêm, tĩnh lặng. Cô đơn.
    Ta chỉ biết yêu mình, có lẽ.

    9/6/09

    nhiều khi ..


    nhiều khi thấy lòng thật bình yên, trong khi cô đơn thì vẫn nằm ngoan đấy, tồn tại vĩnh viễn trong con người - như là một phần không thể thiếu
    rồi những ngày ta sống thật êm đềm, thật bình thường - thế cũng là quá đủ
    ta chẳng đợi chờ để rồi u hoài một điều gì cả
    như những đóa hoa nở rộ đón chào nắng mai
    như mặt trời trên cao cùng với mây xanh vợi, xa xa bên kia là trăng lên buổi chiều
    chỉ nguyện bình yên, nguyện bình yên
    và ta nghĩ, ta sinh ra hình như chỉ để dành ôm ấp lấy bản thân ta
    để cùng vui cùng buồn với những gì ta sẵn có và ta tạo nên
    đâu đó có những câu hỏi vui buồn, những lần khóc cười, rồi ta cũng phải vượt qua
    ai cũng khao khát bình yên nhưng lại sợ tầm thường
    thôi, hãy để cuộc sống trôi như bản thân của nó
    cố lên nào, bình thường ơi
    ta sẽ đến bình yên