Pages

    4/30/10

    lan man - 3


    sẽ thôi, không nghĩ nữa
    kẻo mùa lại bỏ rơi
    nằm vùi trong tĩnh lặng
    thấm đẫm tôi, vào tôi

    4/25/10

    bờ xám


    hình khối, sự kiện, cuộc đời, cảm xúc
    nhận ra ngay tác giả
    những suy nghĩ vừa đủ
    diễn đạt cần có thời gian để thẩm thấu
    và có kết.

    cảm ơn người .đã hiểu và quan tâm
    để biết tồn tại sống
    nghĩ hôm qua, cho hôm nay, cho ngày mai
    nhẹ thôi, tình gần

    4/18/10

    tháng tư về


    sẽ có những niềm vui nhẹ nhàng che lấp nỗi buồn
    dẫu ít
    rồi là ta trở nên yên ắng hơn
    không còn gào thét nữa

    đã bao lâu rồi, nhủ lòng tất cả rồi sẽ qua đi
    cứ lâu lâu, biết là có gì đó thôi thúc
    nhưng rồi
    tâm lặng tâm
    " cờ yên, gió lặng
    động là ở tâm "

    ta thật là tài giỏi, che lấp đi chính nỗi niềm
    rồi tự vượt qua
    ta tài giỏi

    " bao giờ ký ức cũng vẹn nguyên, làm sao ta xé nát. còn nụ cười, gởi về đâu ? mùa này, tháng tư, nắng cháy nhưng chưa một cánh phượng nào. tìm gì ở bình yên. "

    câu nói của chính tôi lại được để trong ngoặc kép
    phượng mùa này nở chậm. rồi mùa cũng đến.

    sao nhớ " thả một bè lau " quá
    chỉ có ta thôi, mới tự vực dậy, nắm lấy, an ủi và cảm nhận lắng sâu. trong bình yên
    chỉ riêng ta mà thôi

    sau những tất cả, thích dùng từ tất cả
    rồi cũng trở về
    chính ta, những ngày đầy gió
    vẫn cười ngoan đấy, cười say đấy
    nghĩ suy rồi cũng chẳng để làm gì, chẳng để làm gì

    4/16/10

    là nỗi nhớ hay là nỗi nhớ


    sẽ có gì thay đổi, ngoài nỗi buồn và nỗi buồn
    cứ phải nghĩ suy và nhận ra những lạc lõng
    bao giờ mới hết cô đơn
    hay đã, sẽ quen thuộc đến ngày không còn cảm nhận được nữa
    biết làm sao làm sao

    tại sao lại là nỗi nhớ, lại là niềm đau
    cuối con đường thì cũng chỉ một mình
    bước trên đường rồi cũng chỉ một mình

    ô hay, ta đã sống
    những ngày can đảm một mình
    ô hay, đừng yêu
    và rồi đừng quên

    thì thôi, lại cuộn tròn quen thuộc trong thế giới của riêng mình.
    những suy nghĩ sẽ làm nhớ nhung đến đỉnh điểm
    và rồi chết đi
    rồi chết đi
    như đã từng

    chạy trốn tất cả
    đối diện tất cả
    là nỗi nhớ hay là nỗi nhớ

    rồi ta chẳng thuộc về nhau, người chắc gì có đến
    mà tôi lại nghĩ đã ra đi
    nỗi nhớ từ đâu ùa về, như gió
    rồi vô tình ra đi
    như gió

    đừng là ánh mắt, đừng là hỏi han
    đừng là gì cả
    một mình tôi, cuộn tròn nỗi nhớ
    vùi quên.

    4/11/10

    hồn nhiên


    hồn nhiên sống, hồn nhiên yêu
    hồn nhiên bên người hồn nhiên
    nếu là tình, hãy là tình
    nào biết hạnh phúc giản đơn
    ta đã cười trong những sớm mai
    bên lặng yên đợi chờ
    hồn nhiên hạnh phúc



    ----
    * xin hình trên fb

    4/5/10

    ngựa buông vó .. người đi


    mùa hè đấy, biển trả một người không thuộc về biển
    bên biển, bạn vẫn cô đơn
    hay
    hoài nhớ về những kỷ niệm không thể nào nguôi
    hay chạy trốn mùa hè xứ biển

    mùa hè đấy, trả lại cho bạn giấc mơ
    nói như " Nhóc cấm tắm " thì cứ mơ đi, cứ thực hiện đi
    đó đã là một sự can đảm cần có

    thế là ổn rồi, phương Nam không chọn chim sẻ tóc xù cho riêng mình
    níu chân bao nhiêu đó cũng vừa đủ

    mà tốt nhất, nên về với bốn mùa gió, với hoa sữa, hoa sưa, hoa gạo, với ký ức đấy
    con người, theo ta nghĩ đều sống bằng ký ức
    chẳng có 1 quyền lực nào đáng tin cậy rằng sống bằng hiện tại, tương tai
    theo ta nghĩ, tất cả là lừa bịp suy nghĩ
    lẽ nào, ta cũng thế

    chúng ta, những người từng ngày giữ thăng bằng trên dây, vẫn đi về phía tiếng động của đêm, sự im lặng của buổi sáng và rỗng không khi chiều về
    câu hỏi quá đủ, đã đủ hơn một lần oằn lên trong não, trong tim

    thì đã sao.

    bạn " Ngày mưa " [ tên mà ta và bạn cùng lưu trong dt, thích gọi tên này ]
    " chưa bao giờ tớ tìm thấy nơi mà mình thực sự thuộc về. luôn luôn có cái mặc cảm như một kẻ thiếu quê hương.
    tuổi trẻ của chúng ta đang đi về đâu? "

    câu trả lời. không có câu trả lời nào cả
    dù thế nào, ta cũng phải bước đi
    và lựa chọn điều gì đó, ma mị mang tên là Hạnh Phúc để tự vực mình dậy
    mạnh mẽ
    và bước đi

    thế, quê hương thực sự ở đâu
    những cánh chim chỉ xa quê hương vài trăm cây số, nhớ thì cứ nhớ

    thành phố bốn mùa sẽ chào đón nàng bằng loa kèn đặc trưng tháng tư
    nơi có chị Mèo yêu dấu ấy, [ đến khi ta biết mặt thì mới biết bạn Dế vẽ cái ava giống đến bất ngờ ]
    nơi cái chàng Lãng tử Bờ Lú [ ngày đầu ta mò lên bờ lốc tưởng bở mà nói rằng sẽ theo dõi bờ lốc hằng ngày, ôi cái ngày xa xưa ấy ]

    thế rồi cũng sẽ nguôi ngoai
    ước mơ rồi sẽ thành, ta tin thế

    những người ở lại [ trà đêm qua, rượu đêm qua, Rei của bạn .. và cả 1 người làm bạn dậy sóng nữa ]
    tất cả đều được gọi tên Kỷ niệm, ngày sẽ qua đi, kỷ niệm đẹp màu kỷ niệm

    đêm qua, ta lấy ra " Người tình Sputnik " và nhớ lại ngày giữa mùa mưa năm ấy, một buổi sáng trong xanh. ôi, kỷ niệm

    rồi đây, 3 thành viên trong cái Lò Đanh đá ( bác Nam, Chị Mèo, Dế 0 sẽ lại vui cùng bạn
    biết đâu, Ngày mưa, bạn và chàng Eric - chất giọng lừa tình sẽ có 1 bài tam ca ưng ý

    rồi chúng ta sẽ ngồi trên chiếu rượu
    ta cùng uống, cùng say

    SG kẹt xe lúc 18h30", chuyến bay hạ cánh
    ta đón bạn ở sân bay
    ngày ấy, ta mới vừa mua " thân phận của tình yêu " và bạn nói bạn thích tên này nhất
    hihi

    những gì đã nhớ thì không thể nào quên
    và bạn, và ta
    và những người bạn của chúng ta
    nhiều đấy nhỉ
    dù chưa 1 lần gặp mặt

    cũng đủ vui trong thế giới ảo này

    tất cả rồi bình yên, bình yên
    bạn đang đi
    ta đang đi
    những bước chân trên giấc mơ của chính mình

    ngày lặng gió, biết biển sóng có rì rào
    thì hãy nhẹ nhàng xếp lại ( riêng cho bạn )

    vậy đấy, ta phải bơi giữa nắng bây giờ ( như tên bờ Lú gọi ta là bể bơi ) - nhưng mùa này chưa mưa
    về đấy, mà dệt tiếp tầm gai
    và hãy yêu

    hug cái này
    hugggggggggggggggggggggggg
    gggggggggggggggg

    4/2/10

    lan man - 2


    trưa nắng, đường đông, đâu đó " giấc mơ mùa thu " vang lên, tình cờ lặp lại trong nhiều lần
    tôi ngân nga theo
    dạo này cảm thấy mệt mỏi, chẳng vì lẽ gì.
    bao giờ có mùa gió.
    để có thể gạt đi cả.
    thôi, bỏ đi.
    thôi đi.
    làm sao cho nhẹ lòng hơn đi.
    tháng tư lại về, dù chẳng đợi chờ gì, chẳng có kỷ niệm nào của tháng tư
    năm nay chưa thấy phượng nở. chắc mùa hè chỉ đến theo quy định lẽ ra phải đến.
    " rồi cũng xa xưa "
    thôi, bình yên mùa mùa.
    tốt nhất là quên đi tất cả.