Pages

    11/18/09

    1911


    cảm ơn ba mẹ
    cảm ơn gia đình
    cảm ơn các anh chị
    cảm ơn bạn bè
    cảm ơn cả những kỷ niệm
    bình yên
    tuổi mới bình yên
    cả những kỷ niệm sẽ nhẹ nhàng ..
    ta sẽ cố gắng, bước đi ..
    cố gắng thật nhiều

    11/14/09

    một hôm, ta thấy ..


    cứ nằm đấy, lặng im đấy
    trốn
    ngoan bình yên
    nhưng cảm giác này có được gọi là rỗng
    chắc không
    không chắc

    cứ như là đã say
    đã mơ
    rồi thì rỗng, đến rỗng
    sao cuộc đời bình thường
    sao không biết khóc

    và khóc
    để thấy được , có, nhận lấy tình yêu
    và cho đi tình đi

    nhưng không, đã là cô đơn cuộn tròn
    xung quanh lạnh
    đêm lạnh
    rồi thì

    ta cũng tự làm mình cười
    cười thôi
    trong sáng

    mặc kệ, đã quá thời ước mơ

    11/13/09

    đáy của sự im lặng

    Photobucket
    là im lặng, chỉ có nó.
    mà không, có khoảng không vây quanh.
    câu trả lời bao giờ cũng chỉ à sự mờ ám, và " sự an ủi tâm hồn"

    làm sao đòi hỏi một người có thể hiểu một người
    không làm sao cả
    thế giới vẫn không ngừng
    cuộc sống vẫn không ngừng
    sao tôi không quên đi
    hay ký ức vẫn nằm sẵn trong đó, chỉ đợi khoảng không và thời gian
    rồi hiện về
    không an ủi, không vuốt ve
    mà chỉ toàn thương cảm
    để rồi tôi phải vượt qua, sau khi đối diện với sự trỗi dậy của cô đơn

    dạo này bỗng như ám ảnh bởi tiếng hát Mỹ Linh, ngày nào cũng muốn nghe " hát theo người đi trên phố "
    có lẽ nào đắm say buồn như thế
    có lẽ nào
    lại nức nở, lại im lặng, lại cuối gầm ..
    " dẫu xa xôi, dẫu không trọn tình, với em tình yêu quý giá, tình yêu sao quý giá "

    11/10/09

    ra đi


    tình yêu

    suy cho cùng cũng chỉ là sự va chạm tình cờ của những nỗi cô đơn

    rồi cũng ra đi

    ra đi trong bất toàn

    vẹn nguyên cô đơn

    trở về nằm yên đấy

    không sắp xếp những lắng lòng đã qua


    người, đuổi theo hạnh phúc

    tôi lan man hạnh phúc

    để rồi những sợi dây vô hình không trói ta vào yêu


    câu " em yêu anh " gió đã đưa đi mất

    trước khi chạm vào tôi

    hay do cuộc tình quá yếu đuối

    thôi, rồi cũng qua mà thôi


    em

    tôi

    dẫu bình yên chỉ là bất toàn

    ta say một lúc, ta quên một lúc

    ra đi

    thế là cuối cùng, cô đơn cũng quen thuộc lắm

    có biết khóc không

    những niềm cô đơn


    im lặng quá

    thẫn thờ

    SG đêm mùa thu

    phải chăng, đêm mùa thu