
đời, chỉ là những lần lỡ hẹn- với tôi, đã thành quen
hay tại bao giờ bản thân cũng là người bỏ cuộc
giống như đi đò sang sông, đến trễ 1 phút thôi, đôi khi ta ngậm ngùi. tự hỏi có điều gì phía sau định mệnh, phía sau cuộc sống
có điều gì, ngoài tôi, chỉ biết trách hờn cuộc sống
mà sao lúc nào cũng là nghĩ suy, có làm ta trưởng thành trong nhẹ nhàng hơn?
hoặc những điều làm nên hạnh phúc thì có thật sự bình yên
lại thấy thênh thang rỗng
tôi hay bỏ cuộc, và lại cảm thấy tan hoang, như gió qua cánh đồng, chẳng để lại điều gì cả
những bầy chim cứ bay về phía mặt trời lặn
những cánh diều ngược gió chiều
rồi để tìm những điều gì, đâu là câu trả lời
tôi không biết
tôi chưa từng được biết
mà để làm gì khi những niềm đau còn mãi, hoặc như đã là máu thịt rồi
[chỉ là cớ để tự mình an ủi mình, tự xây lên cho mình một " nơi thương cảm" để làm chốn nương tựa ]
đôi khi, bỏ cuộc - một hành động từ bỏ tất cả để lang thang trong cuộc hành trình của mình
cũng là điều bình thường
lại cười cho những gì tôi nói
cười tôi, cười quên.
cười và lựa chọn một lối đi khác, dù biết lối đi nào cũng chỉ để tìm một thứ mà ai cũng cần
và nếu lại bỏ cuộc
lại
lựa chọn, chấp nhận
rồi cũng qua
lại thế
ngày mai sẽ khác hơn
chào tháng 9, chào 6 năm dài kỷ niệm
lại quay tròn, ngay cả những niềm đau.