Pages

    8/31/09

    bỏ cuộc


    đời, chỉ là những lần lỡ hẹn- với tôi, đã thành quen
    hay tại bao giờ bản thân cũng là người bỏ cuộc
    giống như đi đò sang sông, đến trễ 1 phút thôi, đôi khi ta ngậm ngùi. tự hỏi có điều gì phía sau định mệnh, phía sau cuộc sống
    có điều gì, ngoài tôi, chỉ biết trách hờn cuộc sống
    mà sao lúc nào cũng là nghĩ suy, có làm ta trưởng thành trong nhẹ nhàng hơn?
    hoặc những điều làm nên hạnh phúc thì có thật sự bình yên
    lại thấy thênh thang rỗng

    tôi hay bỏ cuộc, và lại cảm thấy tan hoang, như gió qua cánh đồng, chẳng để lại điều gì cả
    những bầy chim cứ bay về phía mặt trời lặn
    những cánh diều ngược gió chiều
    rồi để tìm những điều gì, đâu là câu trả lời
    tôi không biết

    tôi chưa từng được biết
    mà để làm gì khi những niềm đau còn mãi, hoặc như đã là máu thịt rồi
    [chỉ là cớ để tự mình an ủi mình, tự xây lên cho mình một " nơi thương cảm" để làm chốn nương tựa ]

    đôi khi, bỏ cuộc - một hành động từ bỏ tất cả để lang thang trong cuộc hành trình của mình
    cũng là điều bình thường
    lại cười cho những gì tôi nói
    cười tôi, cười quên.

    cười và lựa chọn một lối đi khác, dù biết lối đi nào cũng chỉ để tìm một thứ mà ai cũng cần
    và nếu lại bỏ cuộc
    lại
    lựa chọn, chấp nhận
    rồi cũng qua
    lại thế
    ngày mai sẽ khác hơn
    chào tháng 9, chào 6 năm dài kỷ niệm
    lại quay tròn, ngay cả những niềm đau.

    8/21/09

    quanh tôi là


    cuộc sống
    là hành trình của những nỗi đau.
    và tự hỏi những điều cho thành phố này, có điều gì đã thay đổi
    có điều gì lạ, điều gì quen
    trong cuộc mưu sinh, đâu là nỗi khổ và đâu chỉ là trò đùa.
    nhưng, chắc chắn: đó là nước mắt

    quây quần trong mọi điều xung quanh mà cứ tưởng đó là cuộc sống, vô vàn cuộc sống - tự kỷ cuộc sống - tròn đầy cuộc sống
    rồi lại cười trong cả những niềm vui, cười trong cả những niềm vui, trò đùa niềm vui.

    6 năm trước, con đường kẹt xe vì đường nhỏ hẹp và bây giờ vẫn thế, vì người đông
    vẫn là những cơn mưa xối xa và rồi ngập nước
    vẫn 1 mình đứng ngắm nhìn nước trôi, đời trôi, dòng người trôi
    vẫn những nụ cười cảm thông và 1 chút ít mỏi mệt
    phải bon chen, phải tranh giành
    chẳng ai là tiên là Bụt giữa đời này, chẳng ai cả
    định mệnh thế, lòng người thế
    cuộc đời bình dị thế

    những cơn gió ngược vào mặt, trôi đi một chút nghĩ suy gì đó, để ta tạm chấp nhận một nụ cười giữa đời này
    như - điều đó - thật - bình thường
    ai đó không thích cá bơi tung tăng trong hồ kính vì nghĩ đó là một sự chấp nhận tự do dại khờ
    mà có gì đâu, khi bản thân dù muốn hay không chính bạn sẽ lặp lại những điều đó
    lẽ thường
    lẽ thường của cuộc sống

    lâu rồi ta quên cất một chiếc lá vàng vô tình rơi ngay trước mặt, như ghi ra và nhớ một kỷ niệm của đời mình
    lâu rồi ta quên mất mình cần một cái ôm thật chặt, cái ôm không cười
    lâu lắm rồi, câu nói từ thế giới phẳng không làm ta quay quắt nhớ

    chiều nay, thành phố bình yên, buồn bình yên, lang thang bình yên
    chẳng níu giữ điều gì cả

    chiều nay, niềm vui đến với những con người thật bình thường
    thành phố vẫn không đổi thay, lúc 4h chiều
    xe tải hối hả chạy ra thành phố hoặc chạy về cho kịp bữa chuối hột lẩu bò bình dân
    cho những vẫy tay vé số chiều xổ và cả những con số từ những giấc mơ
    rồi lúc 5 h chiều ..
    " mày, con 44 ra lộn đài, tức thật .. "



    ( 44: vú vừa tầm. :"> )


    8/12/09

    cho suy nghĩ này


    những tưởng, đã đi nhiều về phía cuộc đời
    những tưởng, đã thấm đẫm đến cuối cùng giấc mơ
    nào ngờ
    đã sống chỉ vì những hư vô
    hư vô luôn biết tô hồng những gì còn lại
    trôi, đơn giản là trôi, giữa dòng chảy
    miên man trong ý nghĩ
    vô định.

    thế, ai đã sống hay ai từng sống
    chỉ để trông chờ một niềm đau chạm đến
    và để lại tiếng vọng mang tên Cô đơn
    lẩn quanh tâm hồn không lời giải thích

    thế, ai đợi chờ những điều không tiếng vọng
    rồi thờ ơ quên cả khóc cười
    có gì đâu, có gì đâu, ta nào có biết
    rồi thôi, cuộc đời cứ trôi
    miên man
    miên man
    dòng cạn
    ta về đâu, trong cuối cùng giấc mơ
    hư vô cuộc đời.

    8/8/09

    câu hỏi đầu tiên


    Thành phố rộng lắm, rộng trong tâm hồn mỗi người.
    Thành phố nhỏ lắm, nhỏ trong trái tim một người. Cứ loay hoay mãi, thế nào chúng ta cũng gặp lại nhau. Nếu đó là điều ước. Thật bình thường, nhưng liệu sẽ như thế nào khi mọi chuyện giờ đã ...

    Con người là những chuỗi dài thay đổi. Phải biết và sống chung với điều này cũng là bình thường.
    Ai đó hay nói mình buồn. Buồn đến từ đâu và thế nào gọi là nỗi buồn.
    Ai đó hay nói mình hạnh phúc. Có chăng khái niệm hạnh phúc, có chăng quãng đời được gọi là hạnh phúc.
    Chỉ là những câu hỏi, và "không niềm vui - không nỗi đau" chính là câu trả lời.

    Tôi hay suy nghĩ về những thứ được gọi là nỗi buồn của mình, nỗi lo âu của mình, cái gọi là cô đơn ở mình. Rồi nhủ thầm, đó có là gì đâu. Tất cả thật tầm thường, bởi mình còn có được những điều ấy.
    Đâu đó, có những người không có điều gì cả. Thì sao ?
    Trong cuộc sống này có những tình thương. Ừ, tình thương.
    Một khi đã không còn tình thương, liệu có bao giờ gặp được ánh mắt nào đó, ánh mắt bình yên.

    Cuộc sống cũng là những chuỗi dài thay đổi.

    Cuộc sống thay đổi chứa đựng những con người thay đổi. Đúng không?
    Còn chờ trông vào điều gì. Không có gì.

    8/5/09

    có lẽ ?


    trăng xa lắm, đêm này trăng lại cao
    người xa lắm, bao giờ người về gần
    nhiều khi nhớ, và sẽ lãng quên
    ký ức làm đau mùa thu cũ
    hứa hẹn rồi bình yên cũng đến
    dù kỷ niệm đã biết lặng im
    thôi, em hãy mơ giấc đắm chìm
    cho tròn đầy cuộc tình đã vắng