
sẽ có những niềm vui nhẹ nhàng che lấp nỗi buồn
dẫu ít
rồi là ta trở nên yên ắng hơn
không còn gào thét nữa
đã bao lâu rồi, nhủ lòng tất cả rồi sẽ qua đi
cứ lâu lâu, biết là có gì đó thôi thúc
nhưng rồi
tâm lặng tâm
" cờ yên, gió lặng
động là ở tâm "
ta thật là tài giỏi, che lấp đi chính nỗi niềm
rồi tự vượt qua
ta tài giỏi
" bao giờ ký ức cũng vẹn nguyên, làm sao ta xé nát. còn nụ cười, gởi về đâu ? mùa này, tháng tư, nắng cháy nhưng chưa một cánh phượng nào. tìm gì ở bình yên. "
câu nói của chính tôi lại được để trong ngoặc képphượng mùa này nở chậm. rồi mùa cũng đến.
sao nhớ " thả một bè lau " quá
chỉ có ta thôi, mới tự vực dậy, nắm lấy, an ủi và cảm nhận lắng sâu. trong bình yên
chỉ riêng ta mà thôi
sau những tất cả, thích dùng từ tất cả
rồi cũng trở về
chính ta, những ngày đầy gió
vẫn cười ngoan đấy, cười say đấy
nghĩ suy rồi cũng chẳng để làm gì, chẳng để làm gì