và cô đơn
nỗi buồn n
im lặng
liệu có giống nhau
băng những cơn mưa, một con đường đi và một con đường về
tôi có quên được những gì đã qua
và sẽ nhớ những điều đã nhớ
hoa nào cũng buồn
biển nào cũng dậy sóng
tình nào cũng hư vô
mưa nào cũng đơn lẻ .. từng hạt cô đơn xô vào nhau
liệu có xô vào tôi
cô đơn ở độ cao, dưới là rừng hoa đại bạch trăm tuổi, trăm năm chớp tắt ánh sáng
liệu hải đăng có cô đơn
đá làm nên hải đăng đến từ đâu, liệu đá có biết sóng cũng biết an ủi
cũng là chơi vơi thật xa, sát về phía biển
tôi ôm
tôi thét gào
tôi cười
tôi không biết khóc trong cơn mưa
tôi nhìn ra ánh sáng những con tàu ngoài khơi
đêm rộng lắm
tôi nhìn đêm, tôi nhìn hải đăng .. lãng quên nào cũng không bình yên
ừ thì, biển có bình yên
bão xa chưa vào, ai hát ai nghe ai nhìn tôi rũ bỏ
về biển rồi, nhìn biển rồi, ai biết được bản thân mình .. không ai cả
không ai kể cả mình.
gởi lại biển đấy ngọn hải đăng đơn chiếc trăm năm tuổi làm bạn
ta về ..
gió ngược của một con đường về
quanh co
dốc võng
về với SG đông vui và lạc lõng quen thuộc
hẹn lại " rong nho, gỏi cá, ánh mắt hiền, dấu chân bờ cát .. "
và không có một giọt nước mắt nào trong cơn mưa
hay
mưa không biết khóc
mà đó là niềm vui của một nụ cười
thôi, mang chút im lặng về
hải đăng ơi, xin cái khoảnh khoắc hải âu, xin dòng nước cùng dã tràng như đang trôi về biển
đại hồng ơi, xin một giọt sương ban mai trên cánh hoa đỏ, mang về cùng một chút gió biển
ừ .. mang đi