Pages

    11/1/10

    cô em họ, những xấp vải và tình thân.


    những cố gắng mồ hôi và nước mắt ở thành phố này để giúp đỡ cho một thành phố khác

    nên như thế, bởi tình thân của những ngày xưa không gì quý bằng.

    từ những chiếc áo phai màu vì nắng được tháo xuống ở mấy con ma-nơ-canh đến những xấp vải quần xanh áo trắng quần đen áo carô đến các loại vải khác, từ 1 vài mét lẻ đến những xấp may đủ bộ đồ

    thời đó hay thời nào cũng đáng quý, và cái trân trọng, biết ơn mãi mãi là sự quan tâm.

    Anh đã biết cảm ơn em từ những ngày xưa ấy, cô em họ.

    đàn bà Tân Hợi - nhiều khó khăn và khổ cực. nhưng anh tin em vẫn vui.

    như thế là thấy ổn rồi

    chỉ như vài đôi giày, một bộ đồ thêm nữa là bữa nhậu. nhưng, để tạo nên nền móng ngôi nhà,để bắt đầu lại, không muộn đâu, bởi còn những đứa trẻ

    sự cố gắng và hòa thuận sẽ dần xây lại được tất cả, trách làm chi số phận, nghe những rụt rè đã thấy thương.


    còn cuộc sống, mãi mãi, bài học làm quen với cô đơn, thật khó khăn.

    nhưng biết làm sao, khi tôi đã nói ra : trách làm chi số phận, tất cả là điều mặc nhiên.

    và bản thân mình cần an nhiên

    sống-khóc-cười

    sự sẻ chia không dễ dàng như người ta vẫn tưởng, nên không nên lấy làm bất ngờ

    như con chim đau sợ cành cong, thôi thì gói trọn mình trong nỗi niềm mình


    mặc nhiên sống-khóc-cười không bi thương.

    2 comments:

    Anonymous said...

    Mỗi entry của bạn mình đọc giống như một bài thơ vậy. Rất hay :D

    Đông Bảo said...

    khen hoài ngại ghê, hì hì, [ thực ra mình thích những chia sẻ về cuộc sống của bạn lắm nhưng khen qua khen lại ko hay, hihi ] nghĩ sao viết vậy thôi mà. :D

    Post a Comment

    Note: Only a member of this blog may post a comment.