Pages

    12/28/09

    về ngày mới đi em


    "thôi về đi em, mặc tôi với con đường xa
    em thánh thiện làm chi, tôi chỉ là giấc mơ buồn ngày qua " *
    thế là lời cuối cùng người đã nói, người đã đi về phía những giấc mơ có thật
    còn mang nỗi niềm về làm gì, ai cũng phải giẫm lên nỗi buồn mà bước về phía trước
    tôi cũng thế

    tối nay HBO chiếu lại " The dark Knight "**, không biết có ai còn nhớ
    kỷ niệm có về theo bài hát, theo bộ phim thì cũng là bình thường
    còn tôi
    vẫn thế, ổn cả rồi, giấc mơ đã thôi ám ảnh
    nỗi đau nào cũng tan dần

    cuộc sống, là những chuỗi ngày chối từ quá khứ
    thế đấy, người ta sống
    những chặng hành trình
    để rồi lãng quên

    an ủi ư, chỉ làm đoá hoa anh túc thêm rực rỡ
    thương cảm ư, chỉ làm nỗi niềm thêm sâu thẳm
    thì người hờ hững đi
    hững hờ đi
    trôi đi
    bay đi
    chiều nay hay chiều nao, đàn chim cứ bay về phía mặt trời
    nơi thế gian gọi là hoàng hôn màu đỏ
    sao người lại quay đầu

    những ngày mới, chặng đường mới, đã đến
    người đã lao đi
    xin đừng ngoái lại
    phía sau đã tan rồi

    tôi về qua phố biển thênh thang
    chiều nay vằng tiếng khóc cười
    ngoài kia ai khóc rồi cười
    ừ, thì quên
    ừ, thì đau
    ừ, thì tan

    là mơ.




    --------------------------------

    * : bài hát " dịu dàng ơi " - Lời : Lê Thiếu Nhơn & Phú Quang

    ** : phim Hiệp sỹ bóng đêm với hình minh hoạ nhân vật trong phim.

    12/24/09

    2412


    một năm trôi qua thật nhanh
    dòng người đi Noel và đi bão năm rồi vẫn còn đâu đó
    tất cả lùi xa
    len lách để về nhà
    tôi của một năm về trước
    và tôi
    của bây giờ
    có nhận ra là chính mình đã khác xưa

    ngoài kia, phố đêm se lạnh
    khắp nên giăng đèn
    người vẫn đông
    và đâu cũng là những vòng tay
    ừ, những vòng tay

    tôi cứ nuôi những kỷ niệm của tôi
    kỷ niệm vẫn đấy
    nhưng rồi sẽ nhạt hơn
    tựa như giấc mơ rồi sẽ quên lãng
    sẽ được quên lãng

    tự hỏi những ấm áp sẽ là gì giữa cuộc sống này
    đêm
    trà
    tĩnh
    lặng
    vùi
    quên

    và thôi, một năm nữa đã qua
    sắp xếp lại nào
    rồi vui

    12/11/09

    trả cho kỷ niệm


    "bắt trẻ đồng xanh"
    với khuôn mặt nghiêng nghiêng
    với màu của đêm nhập nhoà
    với cafe ngọt mật
    và với cả những im lặng yêu thương

    dẫu biết không thể
    còn tình yêu
    có thật tình yêu
    và đâu là tình
    đâu là tình - hay giản đơn như bản thân giọt nước mắt
    mà tôi ..

    mùa gió lạnh đã về, vắng rồi những cơn mưa
    không còn một lời hẹn nào nữa
    cafe đêm vẫn đen
    nụ hôn nhoè vẫn ngọt
    thế mà, chỉ như một giấc thoáng qua

    sao lại buồn đến thế
    sao không sắp xếp tất cả như những điều thật bình thường
    cô đơn nếu không đẹp thì cũng chỉ là cảm giấc thôi mà
    thôi mà
    sao người lại khóc

    lại nghe từ một người " giấc mơ đã qua bao giờ, bao giờ .."
    chỉ đơn giản ai sẽ không chọn ai trên một chặng hành trình

    thôi mà, hãy bình yên đi
    rồi cũng qua
    rồi cũng qua
    những sợi dây hi vọng chỉ mãi lạc nhau dù có gặp trong một khoảnh khoắc nào

    ai dám chắc tình không đau
    ừ, thì quên.

    ngây thơ thế, hoang mang thế
    cho một chiều thứ sáu hoang mang
    sao không tan đi như ánh sáng cuối ngày
    im lặng đi, để nghe lòng mình đắng

    lại một mình, trò chuyện với đêm
    với nỗi niềm
    nhớ

    hay tìm quên.

    trả gì đây cho những kỷ niệm
    lạc nhau rồi
    đành thôi

    12/9/09

    không có gì


    không có lý do gì để chết
    nghe nhẹ nhàng
    không có lý do gì để sống
    nghe cũng nhẹ nhàng
    tại sao tiếng chuông cửa định mệnh lại reo và tại sao Ishigami lại tìm thấy sự long lanh trong mắt của hai mẹ con người lần đầu tiên gặp mặt

    và cô đơn thì bao giờ cũng đẹp
    nhưng nỗi đau không đồng nghĩa với những gì còn lại

    đáng sợ nhất là quên lãng ( trong sự không có gì )
    quan tâm - tình cảm - ánh nhìn - nụ cười ...
    tại sao lại tình yêu
    tại sao lại quá cô đơn


    ( sau khi đọc truyện của Higashino Keigo [ hình ] )

    12/6/09

    nếu là kỷ niệm


    thời gian trôi nhanh để chỉ kịp nhìn lại
    một năm rồi nhiều năm
    hình như điều gì với tôi đều có chút ít ở lại, thành kỷ niệm
    dẫu chẳng vui, chẳng buồn

    đâu là mục tiêu hay tất cả không có gì
    chọn bắt đầu từ ngày xưa hay bắt đầu từ bao giờ
    sao nghe rỗng thế
    sao những ngày nhạt thế

    tháng 12, những cung bậc cảm xúc tấp nập ùa về
    đã cầm tay những bài hát của Natking Cole
    còn thiếu những cành hoa salem màu vàng
    còn muốn gởi vào đâu đó một ít cô đơn
    và muốn òa lên khóc ( có lẽ để níu kéo ngây thơ hoặc để tìm kỷ niệm )

    hôm nay, quyết định thả nỗi niềm vào khoảng không ngày Chúa nhật
    lang thang lang thang
    " be normal " (*)
    [ nhẹ nhàng và vừa vặn cho những cảm xúc ]
    [ cảm ơn ngày Chúa nhật]

    có nhiều câu hỏi được đặt ra và hi vọng là những câu trả lời vừa vặn
    dù không đi nữa thì đó cũng là cảm xúc có thật
    lại mênh mang nhớ
    mênh mang quên
    mênh mang

    cho những kỷ niệm trôi
    dặn lòng
    biết đâu, hiện tại như thiên hạ đồn đoán
    món quà
    món quà trong hộp bí ẩn, sẽ đợi " mỗi niềm tin " mà thôi


    (*) all about Steve