Pages

    10/31/10

    sống thêm cho trải nghiệm


    một thành phố với sự khác biệt dài hơn khoảng cách rất nhiều, cuộc sống rất sung sướng và rất nhiều khó khăn, điểm chung của cuộc sống nếu có thể chỉ là sự lạc quan. và đơn giản, ta cần phải sống, để thêm nhiều trải ngiệm.

    như thế, có những người nhịn ăn một bữa trong ngày để uống 1 lon nước ngọt trong quán cafe nhạc dậm giựt và đèn lazer xanh sáng.

    khác thế, có những người không cần ăn một bữa ngon có sẵn để tụ tập uống ly cafe đá xay có giá tương đương 10kg gạo nở xốp mà người phía trên thường ăn.

    nhưng tất cả chẳng mấy khó khăn, và hình như đều có điểm chung là sự lạc quan ( lạc quan có vẻ ổn hơn là vô tư, vô tư nghe tàn nhẫn lắm )

    nhiều khi, con người chỉ tự huyễn hoặc lên những khổ đau.


    nên

    tất cả rồi nhẹ nhàng

    như những ngày xưa

    10/29/10

    những giấc mơ (5)


    *Ba Má và con
    nằm dưới mái nhà tranh, cạnh bên trên là cây sào ngắn treo những bộ đồ thường mặc, nói rằng biết bao giờ được đi máy bay, bao giờ có được cái nhà cao ráo như ông Tám, sống vài ngày rồi chết cũng được. rồi cũng vay xóa đói giảm nghèo số tiền ít ỏi và vay mượn thêm để xây ba bức tường ghép vào nhà trên thành cái nhà dưới để rắn rít khỏi bò vào nhà.
    để khi Ba kêu Minh, con vào lấy cái ghi-đông Ba để dưới giường ra đây cho Ba. con chạy vào nhìn xuống dưới giường, mắt chớp chớp lòa lòa thì thò tay vào thấy hai hình tròn sáng sáng, con chụp 1 cái hóa ra chụp ngay con rắn rồng, chắc đang bắt chuột dưới giường thay vì bắt trên máng xối
    Má thì ngồi ở đây, ngay sau lưng, hỏi có ăn mỳ xào nữa không tau sớt qua nè, con thì trả lời, thôi, con ráng ăn cái bát này cho hết, no quá. thế là Má ngồi Má ăn.
    ít bữa Má về quê lại rồi, giờ con thấy nhớ Ba. con My nhắn tin vào nói ở mình nghe lạnh lạnh rồi Minh ơi, ở quê mà lạnh thì cứ đắp mền mà bật quạt, có đậu phụng rang mà nhai thì phê kinh lắm.
    thế nào cũng bị anh chỉ cằn nhằn là trời lạnh thấy ông nội mà tụi bây cứ bật máy quạt rồi còn đắp mền.
    tuổi thơ của tôi yên ả, những giấc mơ cũng bình thường yên ả, như thế
    nhưng những lần theo mẹ chèo ghe bẻ bắp bên kia sông, cũng như ngồi trước sườn xe đạp xanh mà nhìn ráng chiều đỏ rực, để nghe Ba Má nói về ngày mai là phát hành tờ tiền 100đ và thu hồi tờ 50đ, Ba nói với Má rằng tôi nghe họ nói tờ 50000đ xanh đẹp lắm
    vẫn cứ thích tuổi thơ như thế, và từ bao giờ tôi luôn sống bằng kỷ niệm như thế
    và vì thế, tôi thấy cuộc đời, ít nhất là cuộc đời của tôi : dễ dàng hơn

    trước nhà tôi không còn cây mận xanh trái ngọt nữa, đã bị chặt từ năm mùa mưa gió năm 2003 gì đó, thay vào bằng cây xoài mà chim hay người vào đó vô tình gieo hạt. lại nhớ về những lần không trèo cây mà làm kù-nèo hái mận, bởi những thằng cùng xóm theo lời Ba nói là " hủ mắm treo đầu giàn ", tụi hắn trèo lên mà có chuyện gì tau đẻ không kịp đền, từ nhỏ con đã biết nói với Ba rằng Ba cứ qua với má hắn là trả được liền.
    rồi kù-nèo rớt móc, con loay hoay cột lại, mấy đứa kia thì đứng loanh quanh đâu đó, mấy người lớn thì ngồi trong hiên, con tình cờ quay lại sau lưng thì có 1 con rắn lửa đang bò sát đến dưới gót chân con, cũng như lần lấy "ghi-đông" xe đạp, con 3 chân bốn cẳng lại xuống ngay đừng cái, nghe nói là mặt không còn xí máu. rồi Ba cũng đi kiếm cây bông hoa mùi tỏi về trồng trên hàng rào.

    rồi con nhớ năm lớp Một con đi học về, Má ngồi mắc áo motxilin hoa tím trong bếp, Má hỏi có đạt điểm 10 nào không, rồi những trưa hè nắng chang chang, trời đứng gió, Ba đi về da cháy mắt hoa.
    rồi những ngày con biết đi chợ nấu ăn những buổi trưa cơm canh cá mắm.

    *đời sống

    chọn gì đây, để trách câu hát " cuộc đời là những chuyến xe " của nhạc sỹ nổi tiếng, có nhiều công việc để làm nhưng không giản đơn như trong suy nghĩ của nhiều người rằng làm để có tiền và có cuộc sống tốt đẹp, bằng mọi giá. bằng mọi giá dù không hẳn chà đạp lên tất cả, nhưng làm sao để cân bằng tình cảm, bởi cho cùng " món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm"

    bởi dù 9 tháng 10 ngày bên nhau, dù sinh nhật và đám giỗ trần gian lâu lâu lại trùng một ngày, đèn sáp sinh nhật con để trên bàn thờ, rồi những sự chọn lựa muôn đời vẫn là câu hỏi.
    chọn gì đây, phụ việc - kế toán - quản lý - nhân viên - giám đốc - tài xế - thiết kế - lơ xe - thợ may - sinh viên - gia sư - diễn viên hay cày bừa ban ngày để đêm về nằm một mình mà ôn lại ký ức, sống bằng ký ức và đủ tuổi để viết những dòng gọi là tản văn về cuộc sống, để mình đọc những gì chứng kiến và trải qua, dù dưới màu lăng kính nào cũng bình yên.

    cứ chọc Má rằng ai biểu sinh con lúc 6h sáng làm chi, để sinh 3-4 h chiều họ siêng thì dắt đi ăn miếng cỏ, không thì ngồi phò phè ợ lên nhai lại, ngắm vườn sắn dây bầu cây cà và mây chiều bảng lảng trôi, bên bếp lửa Ba Má nhen cho bữa cơm chiều.

    nhưng, mấy ai được chọn cho mình số phận. tất cả rồi cũng lang thang, mãi lang thang, như chính hình thức cuộc đời vốn thế. từ khi biết nghĩ, con vẫn luôn nghĩ rằng GIA ĐÌNH là mãi mãi bên con, duy nhất và bên trên tất cả.

    *những niềm vui
    dẫu có thấy những vai diễn giữa cuộc đời thì tôi cũng nghĩ rằng tất cả chỉ mong hạnh phúc, rồi lại xuề xòa cười, và niềm vui, bờ vai, nụ cười là những điều quý giá.
    như tình yêu tôi dành, và giữ nguyên đấy
    chọn lựa hay không, nhớ thương hay không thì cũng đã nằm trong tim, những lúc nghĩ về mong thấy niềm vui, là ổn rồi
    bình yên rồi. dù, có nhiều điều chẳng biết nói cùng ai
    giá như có một ai đó chỉ để nghe than thở
    giá như có một ai đó chỉ để thấy vui mà bấm ngay số điện thoại
    nhưng tất cả, đã là số chẵn
    và số lẻ là con số phải bắt đầu làm lại hay nghĩa lạc quan hơn là tiếp tục
    niềm vui thì tạo ra, cũng có nhiều. nỗi buồn, mong tan đi. còn lại, cứ buông xuôi cho đời, trả lại cho đời.
    ... mùa đông, cánh buồm ngơ ngẩn sóng
    người về, mắt buồn những dấu chân ...

    10/11/10

    tháng Mười và những sự chết


    cái chết, một entry hình ảnh hoa vàng không post được của 2 năm về trước, thương tiếc cô diễn viên 40 tuổi người HQ

    rồi cái chết của 1 người 2 mạng sau 8 tháng nằm thực vật. tuổi Dần.

    lại nghĩ đến cái chết và lại nghĩ không tốt về những người đang sống

    rồi lại thấy không nên và quá đáng

    mỗi con người, nên chân thành với cuộc sống của chính mình trước đã

    còn người ta giả dối, trơ trẽn lọc lừa thì đó cũng là cách sống của người ta

    mình bận tâm để làm gì

    - " sao buổi trưa đó không vào ? "

    - " tại thấy một hình ảnh tốt đẹp và muốn giữ mãi thôi "

    và bây giờ, lại thấy những dòng chữ, mong sao đừng giả dối

    bởi chẳng có điều gì tốt đẹp được xây nên bởi dối trá.



    biết đâu, là sự thành thật

    và người ta đã chọn lựa sự thành thật như thế qua tính cái TÂM của chính họ

    được mất tùy duyên

    nào ai có muốn những khổ đau

    chỉ là một cách đặt tên cho số phận.



    nhiều người đủ thông minh để nhận ra nhưng vẫn đánh đu

    nhiều người vì tình thương mà chấp nhận

    căm hận mà để làm gì

    sự lãnh đạm đôi khi cũng là một điều tốt



    rằng là thương

    là thương

    bởi mặt trời chẳng thể

    chỉ còn trăng trong tản văn của Marai Sandor.



    nhẹ lòng và mỉm cười, vậy thôi