Pages

    7/17/10

    níu


    chẳng biết là nụ cười hay nước mắt
    chỉ có tháng ngày hờ hững vụt ngang
    đường về, cạnh những cơn gió, không có cuộc tiễn đưa nào trên đường ray đã băng ngang

    lặng im khi im lặng

    đêm, một đám tang của một người chết trẻ
    và tụ tập hát hò
    đám đông, chỉ mong được chú ý, níu kéo sự quan tâm

    lúc này, nhớ "Xu Kiên", cậu em út trong bộ phim có tên " mưa mùa hạ "
    những người chết trẻ

    7/12/10

    Ngọc Anh


    từ bao giờ, tôi thích đắm chìm trong giọng hát của Ngọc Anh
    một chiều mưa nào đó, tháng Năm, Saigon vài năm trước
    từ khi biết đau thật sự và thấy điều đó cũng thật bình thường

    vẫn thường nằm úp mặt và để cho cảm xúc của mình trôi theo giọng hát
    mặc tất cả
    sẽ chẳng nói tại sao
    mà cũng chẳng biết tại sao

    từ một bài hát " như đã dấu yêu " mà ca sỹ nào hát ai cũng khen hay
    và đến khi nghe Ngọc Anh hát
    tự nhiên nước mắt
    tự nhiên nước mắt
    " trong đôi mắt anh, em là tất cả"

    rồi từ đó, bắt đầu lắng nghe và tự thì thầm với những cảm giác do mình nghĩ ra
    và tôi được đến gần mênh mông
    rồi lúc nào đó, nghe " gửi một tình yêu " " có một vài điều anh muốn nói với em " và ...
    rồi
    " mùa thu giấu em"
    " chỉ có một tình yêu thôi để nhớ, một bờ vai, một quán nhỏ bình yên "
    - có lẽ mùa thu giấu em lâu đến thế -

    mưa càng to, nước tràn vào phòng
    mà tôi vẫn nằm nghe " làm sao về được mùa đông, mùa thu cây cầu đã gãy "
    giật mình
    nước đã lênh láng

    rồi những khi, ngồi im, nhắm mắt, co chân chỉ để nghe " một chiều ngọn gió Nam hẫng hụt, diều ơi về đâu sợi dây đứt, ta mong ta nhớ ta đau hoài "
    lại trở về ám ảnh của những ngày tháng 7
    những ngày có bao giờ vượt qua được trong bình yên
    có bao giờ
    ám ảnh tháng 7
    may mắn chẳng về trong tháng 7
    không bao giờ

    rồi đêm nào đó, nghe " ai đã đánh mất em, hay tự em đánh mất ", " nỗi nhớ dâng đầy trong tim, căn phòng em, nụ cười em, vòm ngực trắng "

    rồi những lúc có chắc bình yên, hay ảo vọng bình yên
    tôi thèm nghe tiếng trầm lắng trong bản acoustic " chỉ là giấc mơ "
    hay " sẽ chỉ còn quầng thu thuở ấy, nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời " để rồi biết rằng " lời nguyền cũ trên đầu như nguyệt quế, đâu chịu nhòa khi tới giữa mùa trăng, tôi đã yêu đã yêu như chết là hạnh phúc "
    có còn thổn thức
    còn cảm thấy cô đơn nữa không, bên cạnh giọng hát được gọi " sự bình yên của mặt biển sau bao lần giông bão ẩn chứa trong đó bao tan nát của những cánh buồm "
    thế đấy, Ngọc Anh đã hát
    chỉ tiếc mình đến với giọng hát này hơi trễ, bởi có 1 định kiến là ca sỹ tách ra thì mình không thích
    sai lầm lớn khi tôi suy nghĩ thế

    để rồi khi trái tim thật sự bất ngờ
    và từ đó, hiểu được một phần nhỏ trong giọng hát của " người đàn bà " này
    yêu giọng hát này
    và biết yêu những cảm xúc nhỏ nhoi, những nỗi đau của chính bản thân mình
    bởi, nỗi đau chẳng thể nào mất đi, chẳng thể nào giải bày

    và rồi, khi nghe "mùa thu cho em"
    " anh hôn em, ngoài phố đêm, nơi ánh đèn chợt sáng chợt sáng chợt tắt, và hàng cây bé nhỏ dường như đắm say ngàn giấc mơ "
    mà sao, ngay cả câu hát bình yên cũng ẩn chứa nhiều khát khao cháy bỏng, những trắc ẩn không thể nói cạn lời
    làm sao chối từ được nước mắt
    nước mắt vu vơ cho một nỗi buồn nào đó
    có thật hay hư ảo
    hay mãi chỉ là giấc mơ xưa cũ
    đã qua lâu rồi
    hay giấc mơ chưa bao giờ/ không bao giờ đến.

    " khi từng giọt nến lặng lẽ rớt vào đêm thâu, ta chợt nghe mùa thu trắng trên đầu "
    " tuổi hai mươi, chưa một lần hò hẹn, tuổi hai mươi, chưa một vòng tay yêu thương "
    hôm qua, có người nói đã thắp nến và ngồi một mình trong đêm, định nói rằng về hãy mở Ngọc Anh hát " em có thấy thời gian đang qua đi vội vã " nhưng sợ bạn sẽ khóc, và rồi, đọc những trang đầu " Sự cô đơn của số các nguyên tố " và
    bạn đã khóc
    rồi sẽ nhẹ lòng, bởi bạn còn được khóc

    đêm nay, lại nghe Ngọc Anh hát, vẫn cảm giác đó
    trở về cuồng nộ giữa bình yên " mím môi cười, mà nhớ thương khôn nguôi "
    chỉ lặng im thôi
    nhìn màn hình
    đêm thật im lặng
    để nghe thì thầm " em sẽ về ngủ ngoan nhé vui buồn "
    từ lâu rồi, tôi phải tự biết xếp những hình dung cảm xúc của mình theo cách nào đó
    cho nhẹ lòng
    dù đó chỉ là ước mơ vỹ cuồng
    có chăng
    " hay chỉ là giấc mơ thôi, .. xót thương suốt đời " " ta còn hẹn nhau kiếp nào "
    "và tiếng hát, và nước mắt "
    " đôi khi em muốn tin, đôi khi em muốn tin, ôi những người, ôi những người ...
    khóc lẻ loi một mình "




    khóc lẻ loi
    một mình

    lại như x.ư.a..


    trở dậy sau con đau đầu âm ỉ giữa trưa, trời vẫn mưa
    tháng bảy, và những cơn mưa
    người mệt mỏi
    chắc không chịu nổi điều gì đó mà tôi lại cảm thấy mệt như thế
    bận rộn vẫn không làm quên hoặc thờ ơ được điều gì

    sao lại khó chấp nhận đến thế
    sao lại có thể nhạy cảm đến thế
    cuối cùng thì mục đích là gì, và có cần mục đích không

    cảm xúc này
    lại như xưa
    những suy nghĩ lại như xưa
    cũ xì
    mòn mỏi
    chán chường

    điều gì sẽ thay đổi
    lún sâu mệt nhoài
    vỡ
    nát