
thế rồi ta đã không mơ, không giấc mơ cuối cùng
còn cầu nguyện làm chi
hoang đường quá, hoang đường quá ..
về đâu, chạy về đâu khi đã kết thúc rồi
kết thúc trò chơi hay kết thúc hay bắt đầu
những niềm đau khác
có ai biết hay chưa ai hề biết
giấc mơ tan mất rồi
bấn loạn
tan hoang
mơ hồ
hay là ta đã quen với việc hờ hững tất cả
quên tất cả rồi
tất cả quên mất rồi
phố đêm đông lắm
giọng người hờ hững lắm
nhiều khi cô độc bên nỗi niềm của mình thì cũng chẳng là gì
cảm giác ồn ào xung quanh, mắt ta nhìn thẳng và nước mắt trào ra
khóc là yếu đuối hay nước mắt cứ chảy thì sẽ mạnh mẽ vượt qua những điều sẽ đến
thôi, quên đi
dặn lòng như thế
sao nỗi đau này dài quá
bao giờ
bao giờ
quên
giấc mơ chưa đến nay đã cũ rồi