Pages

    3/14/11

    chỉ là


    muốn nghe Thanh Phong hát " chỉ là mùa thu rơi " trên đường thành phố này đầy gió trong cơn ho sặc sụa
    muốn nghe Lan Hương hát " biển đã chết sau rất nhiều nghĩ suy " để biết lòng mình có bao giờ lắng lại
    thôi thì, có gì đâu công phu
    lúc nào cũng chỉ là vai diễn tồi
    không thể khác được
    như bình thường và tầm thường.

    rồi lãng quên.

    3/5/11

    "thôi giã từ cơn mê cuối mùa"


    cũng có những ngày cười vui để thấy lòng nhẹ dịu
    và cứ thế, nuôi nấng cho những ngày sắp tới
    những giấc mơ ít nhiều đắm say, dẫu chẳng dễ dàng gì
    con người, nhiều khi chỉ cần những nụ cười
    mà thôi
    hạnh phúc giản đơn theo suy nghĩ
    khoảnh khắc cũng rưng rưng như khi người ta bước sang một trang đời khác
    như chắc rằng
    ai cũng phải lớn lên

    và hành trang
    chắc chắn, nhiều khác nhau

    nên, ai rồi cũng phải cười để sống
    vai diễn nào trong đời cũng đã là mặc định
    khóc cười cũng mặc định
    đừng đòi hỏi ai phải giống ai, ai phải sống vì ai, ai phải thương yêu đền đáp ai
    khắt khe với cuộc sống cũng chỉ làm đau nhau mà thôi

    nên, bước đường rồi sẽ khác nhau
    nối dài những chập chờn giấc ngủ
    thêm chập chờn hoang mang
    rồi hoảng loạn trong vô vàn âm thanh ồn ào chồnng chất lặng im
    để một khi, thành một người quá tỉnh táo đến thờ ơ
    rồi biết mình chẳng thể
    cười thì có khó gì
    khóc thì có khó gì
    chỉ còn mỗi lặng im tâm tưởng
    chỉ còn mỗi lặng im

    " nắng vàng, em đi đâu mà vội .."
    ít nhiều nắng người ta cũng thấy vui.
    rồi mưa, người ta cũng thấy vui
    sao không có cái nắng cháy da những ngày hè miền Trung để buổi buôn bán kiếm lấy những đồng tiền lẻ vun đắp hạnh phúc
    sao không có cái mưa chạy băng đi trong đêm không kịp vút mặt để biết thêm vì lý do gì mà người ta lại chọn thành phố không từ trong mơ mà sống
    vẫn còn những người đi tìm mưa nắng, rằng nào rằng nào buồn hơn

    nghĩa lý gì khi những vô tình con người lạc nhau, như ánh mắt nhìn một người xa lạ
    để mãi mãi là xa lạ
    là xa lạ

    còn điều ước gì cho mãi mãi, khi mãi mãi chỉ là từ mà người ta trấn an nhau
    sự an ủi nhiều khi có hơn một ánh mắt đâm ngang những gì đã vốn đã mỏng manh

    nên thôi
    cứ chọn những ngày qua là những ngày sắp tới
    khác nhau mà thôi
    mãi mãi khác nhau mà thôi

    để rồi sà vào lòng mẹ nghe bình yên
    để rồi cùng ba lang thang buổi sáng nhắc nhớ về những ngày xưa
    là bây giờ
    là bây giờ
    còn ngoài kia, thì có gì đâu
    có gì đâu

    làm gì có mà đợi mà chờ

    12/6/10

    như là vô cùng


    những ngày này, cứ tuồn tuột trôi đi, hư vô
    không còn kỷ niệm hay giấc mơ nào ấp ủ
    biết buồn hay nên vui
    hay sống những khoảnh khắc bình thường như thế
    và như thế hư vô

    một khi không còn điều gì để níu giữ
    không có một cuộc hẹn nào giữa cuộc đời này, thì người ta vẫn sống đấy thôi
    dùng từ " giá như " để cuối cùng đọng lại điềi gì trong ý nghĩ
    để rồi được nhớ rằng mình còn có thể đắm say

    những từ ngữ cuối cùng chỉ còn là sáo rỗng
    những con người đến rồi mùa trôi qua, chắc chắn người sẽ ra đi
    còn ta, ta cứ tiếp tục e ngại chính mình, điều này đồng nghĩa với hoài nghi cuộc sống
    bao năm rồi, khát vọng chắp vá ước mơ
    để nhiều khi, thấy mình hoang vắng, hoang mang, hoang dại rồi thành .. hoang tưởng lúc nào không biết
    cô bạn ngày nào nói, mơ hoài khó được vỹ nhân, thôi đành tập chơi vỹ cầm
    cũng là một lý lẽ cho cuộc sống

    người ta sống - còn sống khi có một cái gì đó, một nhỏ nhoi gì đó để mà hướng tới, để mà bấu víu, để mà thấy bình yên, để cảm thấy mình tồn tại hiển nhiên cùng tất cả
    nhưng
    cũng có người, sống - rất giản đơn là không thể chết
    cuộc hành trình trả nợ chưa bao giờ dứt, và người ta còn quá nhiều nhân duyên giữa chốn này

    rồi ai có biết thương ai, rồi ai có biết yêu ai
    hay như những giấc mơ chập chờn ký ức, ám ảnh một phút giây nào đó
    rồi chỉ là trở lại trong một căn phòng trắng, những lời nói không rõ, những gương mặt cười thân khóc lạ hay chỉ là 1 khung hình chợt lóa trên 1/25 giây trước khi bừng tỉnh
    rồi hỏi, đây là đâu, là thành phố ước mơ hay thành phố chạy theo giấc mơ

    cuối cùng, ngày rã rời trôi
    chia sẽ một điều gì, một câu hát, một đoạn thơ hay một tâm tình nông nổi cũng trở nên quá khó khăn
    để rồi, muốn gào lên
    dễ dàng gì mà đắm say
    rồi,
    ....
    như là vô cùng