Pages

    12/3/10

    tháng mười hai

    mới đó mà đã là tháng Mười Hai, những ngày nối đuôi nhau

    hai năm rồi, tháng Mười Hai của lần đọc câu thơ rằng

    [ hoa sa-lem cắm trong bình đêm qua đã chết, nửa đêm nghe Natking Cole và đọc Haruki

    rồi muốn òa lên khóc như đứa trẻ ]

    chúng ta, ai cũng ước mơ một lần òa khóc, như đứa trẻ

    nhưng cuộc sống lẽ nào bình lặng thế

    ừ thì em đã va vào tôi, trong những câu mà em kể say mê trong bài thơ Vườn - Ý Nhi mà Phú Quang phố nhạc

    " em muốn trốn sâu vào sự bình yên, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh"

    năm đó cũng tháng 12

    em muốn ôm tôi nhưng không thể, có gì đó muốn ngăn lại

    chắc để dành cho ngày trôi

    rồi vẫn cái tháng mà người ta đã quen gọi là mùa đông, em nhìn tôi trong tiếng piano dưới lầu quán Cõi Riêng đang vang lên khúc nhạc

    mà chúng tôi quá thuộc lời

    " làm sao về được mùa đông, dòng sông đôi bờ cát trắng .."

    thế rồi, những đam mê trong " Và khi tro bụi " được em kể từ đâu đến cuối cho tôi nghe

    ngày ấy, có mấy xa xôi cũng gần

    những tin nhắn dấu chấm thế nào cũng được em nhớ

    rồi, mùa đông chưa hết

    rồi, không lần nào tôi ghé lại Cõi riêng

    cafe một mình đồng nghĩa với sợ hãi

    thế rồi có nhớ quán Quỳ cũng có lần mấy anh chị Đà Lạt hát " mùa thu, cây cầu đã gãy

    nhưng

    cafe một mình đồng nghĩa đớn đau

    mùa đông năm nào ở lại cùng tháng Mười Hai



    một năm rồi, tháng Mười Hai lại đến, từ sau một lần làm quen

    chọn lựa để chấp nhận đã làm tôi hạnh phúc, dù đó là cảm giác của riêng mình

    tôi thích nghe Ngọc Lan hát từ sau tháng Mười Hai

    thế rồi, cứ ngỡ người đã đến và sẽ ở lại

    và tự nhiên tôi thấy mình vui, vì còn cảm thấy không trôi như vô cùng ý nghĩ

    " sao chưa gặp một lần, mà nghe tình thật gần, sao chưa được một lần, gọi tên người thì thầm"

    rồi, cái ánh mắt lần đầu tiên bắt gặp cũng nhớ mãi

    rồi, câu nói " xong rồi đó ... " cũng nhớ mãi

    rồi, gương mặt cười đâu đó , cũng nhớ mãi

    người có mở một đoạn nhạc cắt một bài hát làm nhạc chuông

    là Thủy Tiên, là một đoạn nhạc của Quốc Bảo

    đâu đó niềm vui

    một buổi sáng Chủ Nhật nắng của Sài Gòn đã ở lại. mãi mãi

    nhưng những lặng im bình thường cứ thế

    những mêng mang còn mãi

    và dễ phôi phai

    tôi thiếu quá nhiều đắm say, thiếu quá nhiều tự tin để có thể bước qua ánh mắt khó chịu của một ai đó

    hình như tôi sợ

    dẫu biết. tình của mình không thế

    dẫu biết. rồi sẽ xa

    cũng lâu lắm rồi. không còn uống cafe sữa đá

    không một lần đủ tự tin để ghé lại V. hay E. để được ngồi lặng im nhìn ánh nến, để nhớ lại rằng " thay đổi một chút sẽ tốt hơn "

    tình chưa gặp tưởng gần, tình chưa gần đã chết

    bất giác nhớ lại một đêm tháng 12 nào đó. ngồi ở Fig mà nhắn tin, rằng sẽ mang cho người chút hương trầm rồi đem ra gởi theo cho gió

    cũng chẳng còn ai hỏi han học hành thế nào, đang đọc sách gì

    cũng chẳng còn ai vui đùa về chuyện xung quanh



    thôi thì, giữ làm kỷ niệm

    biết là, không phải dễ dàng gì mà được ngồi im lặng bên nhau

    không có ra đi, cũng chẳng có trở về nào là ý nghĩa

    chưa một cái nắm tay, chưa một lần hạnh ngộ

    dễ dàng gì mà đắm say



    đường về, rồi chẳng muốn có một đóa hồng vàng nào nữa

    những câu chuyện của Haruki, những câu chuyện của Nguyễn Ngọc Tư hay Guillaume Musso chắc khi đọc sẽ ngại ngần

    cũng như mỗi lần uống cafe sữa đá thì lại mênh mang

    nào có gì đâu mà đổ thừa số phận



    dễ dàng gì mà đắng say

    có gì vui mà cười

    có gì đâu mà khóc



    thôi thì, nghe lại Tre xanh ru

    để biết ngày còn trôi mãi

    " Nắng có thương người tóc phai màu

    Xin nắng đừng về giữa trưa hè

    Mưa có thương người mắt hoen lệ

    Mưa nhớ bay xa bay xa



    Mưa nhớ ai mưa buồn không ngừng rơi

    Mây cũng theo người xa

    Cây héo khô vì nắng buồn trưa nay

    Tình ai còn nơi đây




    Gió có thương người áo phai màu

    Xin gió căng buồm gió đưa thuyền

    Cây có buồn vì lá xa rời

    Cây nhớ vươn cao xanh tươi




    Ai đã xa còn nhớ con đường

    Có dấu chân người lúc đi về

    Ai có thương về chốn quê nhà

    Câu hát ru, tre xanh ru "

    11/15/10

    tất cả rồi phai phôi

    chuyến xe im lặng
    về im lặng
    chiếc áo khoác lên
    đám đông hay một mình
    rồi có gì
    rồi còn gì
    giấy tiền, lần nghỉ, hương cháy, ngược gió và có lẽ xa lạ
    đi theo im lặng trong đám đông
    tất cả rồi phai phôi
    đừng hỏi giá như
    đừng trách yêu thương
    mà quan tâm chẳng có
    rồi thì buồn vui
    để là gì
    bởi
    chắc chắn phai phôi
    cả kỷ niệm lắng
    rồi phai phôi

    11/9/10

    là bạn.

    [ viết trong tình trạng lưng rất là đau, đi khom khom nhưng cố ngồi ráng gõ ]

    một đêm thứ Sáu, không nói nhiều vì sợ được cho tiền để đi chơi nên bỏ đồ đạc xong và leo lên taxi thẳng tiến Trần Hưng Đạo. chưa đủ dũng cảm để đối diện với Hà Nội sau quá nhiều chối từ, và thèm muốn đi miền Tây vì chưa một lần qua khỏi Bến Lức.



    rồi lên xe, để nghe mình bắt đầu trôi và cảm giác được ngon giấc giữa ồn ào sau hơn 2 năm khi đêm nào cũng rất dài. cũng là đêm ngày 29 cuối của tháng Chín âm lịch để bước vào mùa mới.

    xe vẫn chạy trong vở kịch đủ làm những người dễ cười, rồi đến Tôi muốn quên người - Nửa hồn thương đau [ Nguyễn Hưng - Ngọc Anh ] và tiếng nói của người bạnsau lời xin lỗi đợi chờ khi mới lên xe ở Mỹ Tho.

    rồi một trong những tin nhắn cuối cùng, tin nhắn không icon. điều gì rồi cũng đến.

    cuộc sống này, nên chọn im lặng là duy nhất và mãi mãi, còn tất cả, hãy bỏ quên.

    xa bỗng như nhất lến cao sau khi cảm giác như đã leo đèo. mở mắt nhìn ra, đêm bao la, trời bao la. đến đỉnh cầu Mỹ Thuận.



    rồi một buổi sớm mùa đông đầu tiên trong ý nghĩ không phải giữa Sài Gòn mà là phà Vàm Cống. định không xuống xe, nhưng bầy trẻ lao xao ngoài kia, để một phút nào đó mình cảm thấy nên quên những điều cần quên. như thế.

    lấy khăn rằn xuống cầm tay, mũ áo khoác vẫn đợi, xuống xe xin vài tấm hình kỷ niệm của phà, trước khi đến thành phố Long Xuyên.



    khi lên xe, đám gái trai xa lạ kêu lên: nhìn ổng kìa, quàng khăn rồi cười rạo rực nhưng đang trong cuộc giao hoan. ta vẫn bình tĩnh đi, bởi tất cả đều thật bình thường, bởi bạn của ta vui, các người lạ vui chỉ là một niềm vui ké, niềm vui miễn phí mà thôi.



    xe qua Long Xuyên, ta tìm thử Ngã tư đèn đỏ mà lúc trước ta từng đùa rằng đã đến, nhưng có quá nhiều đèn đỏ, và khi đi vệ sinh ở đây phải trả 2000vnd mà lớp ta có một người quên trả và 1 người nín đến Châu Đốc bởi không đáng phí dịch vụ. [ các bạn Long Xuyên cấm chặt chém nha, nha, nha ]



    rồi đến Châu Đốc với những chú, những anh xe Lôi, không phải xe thồ Hội An, không phải xích lô máy của Sg năm 2000, không phải xe ôm của Sg năm 2000 có lẻ, rồi mùi batê bánh mì ngon ngon mà chụy của tôi không chia cho tôi, rồi những đứa cháu không hề để ý cM của tụi nó đã đói ngơ ngác. rồi lo làm dáng chụp hình lúc 4h45 sáng mồng Một.



    xe Lôi - 4 người, một người 5000, lấy đà và Cử Trị thẳng tiến, xe quẹo phải, người khách đường xa la lên, rồi tiếng chụp hình cho chú, chụp hình cho em nè, rồi tiếng rộn ràng tiếng người và tiếng của đêm ( xin phép không nói đến câu nói nguyên gốc của Như sợi thun ).



    miền Tây, nơi tình người thấm đẫm, rồi được nằm yên kể chuyện đường xa trong quạt máy, trên tấm nệm và lời chăm sóc về hương xông muỗi.

    " ác không, mới xuống, người thơm tho là vậy đó mà bắt xông muỗi, xông cho thấm vào da vào dú hư hết mùi của người ta hả, hả, hả hả .. [ sau đến ngày về mới biết là cái hộp điện nhỏ nhỏ xua muỗi, không làm mất đi cái mùi thơm tho của khách đường xa .. "



    Mơ khách đường xa, khách đường xa ... { Nguyễn Trọng Triết } và bắt đầu cãi ..

    chú xe lôi đón chờ chuyến đi chơi buổi sáng, những chúng tôi lên xe 16 chỗ đi núi Cấm và núi Sam sau ly cafe sữa và bánh mì thịt quay.

    những tấm hình xuất sắc về sắc đẹp của chúng tôi và lời tru tréo nguyên cả đường đi của tôi vì 3 chị đẹp và 1 người xinh bị cho ngồi ở hàng ghế cuối.

    " ôi làng ngày tháng trôi sông, bên đê lại nở những bông hoa vàng .. " Giấc mơ dai dẳng - Nguyễn Vĩnh Tiến - Ngọc Khuê hát. là lời tôi tụng khi thấy lần đầu mùa nước nổi miền tây.

    và bông điên điển.

    và đòi ăn canh bông điển điển.

    hoa vàng của tôi.



    ôi, quê hương mình đẹp quá .. những nụ cười duyên quá .. những con voi duyên quá để pé Đẹp của chúng tôi từ Hồ Mỹ Hợi được xác nhận ngay là Hồ Mỹ Tượng. có lắm hân hoan.



    mùa nước nổi trong tin nhắn đêm qua giờ hiện ra trước mắt, chỉ có điều tất cả giờ đã không còn, xa vắng cả rồi.

    nào biết đời say tỉnh, nào biết giấc mơ rồi cũng tan khi đắng lòng thức dậy.

    3 cảnh chùa ở lưng chừng núi sau khi qua đèo một bên đồng xanh thẳm dưới kia và bên vách núi dựng đứng. lặng im nghe gió thổi bên tai và ước mơ chung của những người xí xọn được chụp hình. cầu xin cho những điều tốt đẹp đến với gia đình và một chút cho bản thân.

    nguyện an lành

    thời thời an lành.

    chỉ có đại gia mới đủ tiền ăn cơm, còn 3 chụy em và 1 gái già ngồi ăn tạm si rô sữa. mặt thấy thương.



    áo gió áo thun quần jean giá rẻ bất ngờ, thú bông 2 con hình như chưa trả tiền cho gái già xinh xắn ăn ảnh.

    về nhà ăn canh bông điên điển cá rô ngon ngon, ăn liền 7-8 lát cá rô liên tục.

    lẽ nào khẩu vị của mình đã thèm đồ ăn miền Nam sau 7 năm ở đây.

    lang thang đêm trong cái se lạnh đẹp trời ở Tượng đài Basa Châu Đốc bên dòng An Giang.



    rồi những chập choạng say bên nem nướng, trứng cút, vịt lộn bọc bột hay xoài chua ngọt và gỏi cuốn.

    rồi có người tìm say, rồi những người đỏ mặt.



    đừng tìm say làm gì, bởi cuộc đời này ta bao giờ có tỉnh. lúc mà ta tưởng ta say chính là lúc ta tỉnh nhất. biết rằng đừng nói giá như giữa cuộc sống này, nhưng hãy thật lòng cho tất cả, cuộc sống này đã quá khó khăn.

    sau cơn say, mới thấy chúng ta thật sự là bạn, quý giá và thiêng liêng sau chỉ mỗi hai tiếng Gia Đình mà thôi. lớp trưởng là người tỉnh và phát huy nhiệm vụ tận tình và đúng lúc.

    cảm ơn lớp trưởng nhiều nha, nha, nha.

    cảm ơn miếng nước nóng nấu khăn được nấu giữa đêm của pé Đẹp nha. nha nha nha

    rồi những câu chuyện không đầu không cuối về cuộc sống đến gần 4h sáng, để chỉ im lặng thôi thì chúng ta cũng hiểu nhau được nhiều hơn thế.

    tình cờ chúng ta vào lớp này, rồi sự quan tâm cũng tình cờ đến, nên 3h phải mò lên mà coi đã ngủ yên chưa, rồi nhiều chuyện về những chỗ nằm, rồi mở cửa để sẵn, rồi điện thoại nha nha nha nha

    nào ai được chọn cho mình số phận đâu, nào ai biết đoạn đường phía trước cần rất nhiều cảm thông.

    rồi những khoảng khắc vui với khăn rằn che nắng, lựa đồ lội chợ, những vỗ tay 2 ngón im lặng kẻo CA khóm đến, rồi ôn bài cũ

    vôôôô soooooooooooooooooooooooonnnnnnnnnnnnnnnnnnggggggggggggggggggggggggggggggggggg

    chắc chắn chúng ta sẽ thay thế cho những điều buồn trong chiếc hộp kỷ niệm thân thương của mỗi cuộc đời chúng ta, để thời gian trôi đi, chắc chắn ta sẽ mỉm cười.



    rồi đánh tiến lên mà không trả liền, hô lô tô rát họng ko kênh 1 lần, cào dùa thì hết tiền để chửi đổng chí chóe lờ cờ không bú liếm mà sao xui thế này



    sau bữa tiệc vui, trời mưa và sang nhà người đẹp oang vàng hát ca, cũng là bài hát quen thuộc

    cũng cười vui nhưng trong lòng lo lắng đã có nước về tắm chưa

    để nhớ lại mình lo cho chụy miếng ăn, giấc ngủ đến chai dàu gội đầu, rồi lo cho đại gia phơi sáng chai dầu đẻ xức căng ruột, để đám cháu thân yêu ngăn cản rồi còn kiu là người Thượng, để chủ nhân món quà trái tim sinh nhựt đầu tiền hỏi: chú dân tộc gì ?

    hựn.



    rồi những tràn cười té ngửa khi bị lừa, nỡ lòng nào lừa em như vậy hả chụy, các chái nỡ lòng nào cười chú như vậy

    hả

    hả

    hả



    trong cơn mưa, chúng ta về thành phố, lại thấy thân yêu hơn nhiều.

    những bức hình cuối về chuyến đi được chụp.

    rồi giấc ngủ dần dần tìm đến, qua phà Vàm Cống không ai xuống xe, qua cầu Mỹ Thuận lúc nào chẳng biết ..

    chúng ta hứa hẹn trong lúc lớp trưởng xin cái quần màu đọt chuối yêu thích của anh Lộc vui tính bắt uống XO nhưng không cho mang về

    chúng ta đã chụp ảnh chung với chị Khía vào một buổi sáng thân yêu mùa đông lạnh mà ấm tình người Nam Bộ.

    tôi nhìn về cánh đồng với ánh đèn xa mờ phía sau căn nhà như nhớ mùa ánh đèn trên những con thuyền ở biển đảo Cù Lao Chàm quê nhà ngày trước



    rồi chia tay với lời hẹn thứ 3 gặp trong đồng phục cánh đồng bất lực

    thế đấy, chúng tôi sống tự nhiên thế đấy, chúng ta sống tự nhiên thế đấy

    ít nhiều trong chúng ta đều có sự nhạy cảm bản năng để biết rằng tất cả đều là kỷ niệm nhưng niềm vui cần sắp xếp và nâng niu, còn một chút nỗi buồn xin lắng dịu

    bởi, được mất tùy duyên

    bởi, nhân duyên là điều cuộc sống ban cho rất nhiều lần trong đời mà ít lần ta cảm nhận

    tôi yêu chúng ta

    tôi yêu các bạn

    D0912M, Nguyễn Hoàng và 2 người đẹp dễ thương nữa