Pages

    11/4/10

    ngày mai


    sau đêm nay, là ngày mai. chỉ là sự lặp lại, lặp lại những đoạn đời đã từng trải qua.

    những nỗi vui niềm buồn đã trải qua.

    càng ngày, vai diễn chính cuộc đời mình cứ đến tự nhiên, tròn vai chẳng biết đâu là nhói đau.

    khi biết một chút về cuộc sống, tôi hoài nghi rất nhiều về cuộc sống, về lòng tốt, về tình cảm và về sự mãi mãi.


    #Cuộc sống là thứ mặc nhiên và tôi nghĩ mình " hướng đến số phận ", của sự nối tiếp cuộc đời, không chống cự.

    và buông. từ bao giờ chẳng biết và cũng không cần biết. từ nước mắt quay đi sau khi mượn tiền lớp trưởng , hay nước mắt lúc tụng kinh mà vô tình khóc cho chính bản thân mình, hay nước mắt khi nghe 1 bài ca quen thuộc lúc xe gần đến thành phố, hay nước mắt giản đơn của sự hèn kém, hay nước mắt khi nước tràn vào và Quang Lý hát " làm sao về được mùa đông, dòng sông đôi bờ cát trắng " hay Ngọc Anh hát " tuổi hai mươi chưa một lần hò hẹn, tuổi hai mươi chưa một vòng tay yêu thương "


    #Lòng tốt thì chỉ có những suy nghĩ tốt mới nhận ra nó. cũng đã lâu rồi, một câu chuyện ngụ ngôn có nhắc nhở tôi rằng hãy nhìn vào mặt tốt của nghĩ theo hướng đó, sẽ ổn cho cả hai, và tôi nghĩ mình nên thực hiện. bởi, tất cả đều có lý do của nó, khi mình cố tìm, cố suy nghĩ cặn kẽ và rõ ràng thì chắc chắn tất cả cũng thật bình thường. ai cũng từng sống như vậy, trách người ta làm gì. rồi thì, bỏ qua tất cả, bỏ qua trong sự thông hiểu và thật nhẹ lòng.

    như cơn gió ngày qua

    im lìm lang thang trôi

    mặc kệ đời kia, mặc kệ đời kia

    rồi làm khô nước mắt


    # Tình cảm: ai cũng trông đợi vào món quà này, để mong được một lần cảm thấy hạnh phúc, và mong điều này có thật. nhưng, dù thế nào đi nữa, ai cũng cảm thấy, sắp xếp, chấp nhận cuộc đời mình rồi sẽ một mình.


    " Vợ chồng là ruột là rà

    Anh em có cửa có nhà anh em "

    hoặc

    " Anh em là ruột là rà

    Vợ chồng như áo cởi ra là rồi "


    Là ngày tháng Sáu năm rồi, một mình ngồi đợi trong bệnh viện, mắt nhòa đi, chỉ kịp nghe Bác sỹ bảo rằng đã đến kịp, nếu để sáng mai là hết. Chỉ thương cho Song Ngư, những con cá vàng hiền hậu ngây thơ cả một đời, chưa một lần mơ ước vươn ra biển lớn, để thấy sự tồn tại giữa thành phố này không giản đơn như những nụ cười, mà bằng tình cảm. Chỉ có tình cảm.

    Để hôm nay, được nghe kể rằng đang nằm nhìn ra Đại Lộ Đông Tây, chỉ vì thiếu sự quan tâm mà từ tái xanh sang đỏ và một người chín chắn và trưởng thành bật khóc bởi tình cảm.

    Là vợ chồng, là anh em ... nhưng chính xác: là tình cảm.

    thế đấy, đừng chọn lựa điều gì cả, rồi hãy thứ tha cho tất cả, cho chính tình cảm và nỗi đau tình cảm. tự vùi ngoan mình trong chính mình.


    nếu tình cờ gặp nhau trên những đoạn đường nào đó, rồi vui rồi buồn thì cũng là hạnh phúc. cũng một lần chạm tay hạnh phúc, của hôm nay chứ không phải ngày mai.

    Ai rồi cũng cần cho mình một điều gì đó mà an ủi. Tình cảm mà an ủi. Rồi để lãng quên.


    # sự mãi mãi: tôi đã từng sợ bộ mặt và giọng điệu của những diễn viên kịch hơn là diễn viên điện ảnh, sợ lỡ khi rời khỏi ánh đèn sân khấu rồi mà người ra lại đội chồng lên thêm 1 bộ mặt nữa, thì sẽ sống ra sao. lỡ gắn liền mãi mãi với bộ mặt đó thì sao.

    cũng có người tự nhận không hề diễn trong cuộc đời bởi không được trả cát xê, nhưng theo tôi tất cả đều đã hơn một lần diễn, nếu nhiều thì hoàn hảo còn không thì đó là vai diễn tồi ( vai diễn tồi là từ có trong tản văn [ Bốn mùa, trời và đất ] )

    vậy mãi mãi còn lại là không có gì.

    Mãi mãi không có gì hay không có gì là mãi mãi.

    Sao cũng được, câu cửa miệng đáng ghét nhất trong cuộc đời này.

    chỉ là tự nhiên thôi, một cách tự nhiên vui rồi tự nhiên buồn.

    tự nhiên gục ngã rồi sẽ tỉnh dậy, hoặc chìm đi trong nỗi niềm.

    hay ở sân chùa tháng Chạp. hay ở Hội An tháng Chạp. hay ở Sài Gòn tháng Chạp. những khoảng cách gần nhau, những khoảng cách hãi hùng, những im lặng mãi mãi

    để được câu " mặt cười thì người nói khóc, mặt khóc thì chưa nghe nói "

    mãi mãi chưa nghe nói

    mãi mãi chưa nghe nói

    mãi mãi chưa nghe nói

    và mãi mãi.

    mãi mãi không ai chọn ai trong cuộc đời này.

    cứ chôn đi ký ức hay kỷ niệm kèm theo những năm tháng cuộc đời đã sốc thuốc

    mãi mãi thôi, đông đúc và lạc lõng bên nhau.

    11/1/10

    cô em họ, những xấp vải và tình thân.


    những cố gắng mồ hôi và nước mắt ở thành phố này để giúp đỡ cho một thành phố khác

    nên như thế, bởi tình thân của những ngày xưa không gì quý bằng.

    từ những chiếc áo phai màu vì nắng được tháo xuống ở mấy con ma-nơ-canh đến những xấp vải quần xanh áo trắng quần đen áo carô đến các loại vải khác, từ 1 vài mét lẻ đến những xấp may đủ bộ đồ

    thời đó hay thời nào cũng đáng quý, và cái trân trọng, biết ơn mãi mãi là sự quan tâm.

    Anh đã biết cảm ơn em từ những ngày xưa ấy, cô em họ.

    đàn bà Tân Hợi - nhiều khó khăn và khổ cực. nhưng anh tin em vẫn vui.

    như thế là thấy ổn rồi

    chỉ như vài đôi giày, một bộ đồ thêm nữa là bữa nhậu. nhưng, để tạo nên nền móng ngôi nhà,để bắt đầu lại, không muộn đâu, bởi còn những đứa trẻ

    sự cố gắng và hòa thuận sẽ dần xây lại được tất cả, trách làm chi số phận, nghe những rụt rè đã thấy thương.


    còn cuộc sống, mãi mãi, bài học làm quen với cô đơn, thật khó khăn.

    nhưng biết làm sao, khi tôi đã nói ra : trách làm chi số phận, tất cả là điều mặc nhiên.

    và bản thân mình cần an nhiên

    sống-khóc-cười

    sự sẻ chia không dễ dàng như người ta vẫn tưởng, nên không nên lấy làm bất ngờ

    như con chim đau sợ cành cong, thôi thì gói trọn mình trong nỗi niềm mình


    mặc nhiên sống-khóc-cười không bi thương.

    10/31/10

    sống thêm cho trải nghiệm


    một thành phố với sự khác biệt dài hơn khoảng cách rất nhiều, cuộc sống rất sung sướng và rất nhiều khó khăn, điểm chung của cuộc sống nếu có thể chỉ là sự lạc quan. và đơn giản, ta cần phải sống, để thêm nhiều trải ngiệm.

    như thế, có những người nhịn ăn một bữa trong ngày để uống 1 lon nước ngọt trong quán cafe nhạc dậm giựt và đèn lazer xanh sáng.

    khác thế, có những người không cần ăn một bữa ngon có sẵn để tụ tập uống ly cafe đá xay có giá tương đương 10kg gạo nở xốp mà người phía trên thường ăn.

    nhưng tất cả chẳng mấy khó khăn, và hình như đều có điểm chung là sự lạc quan ( lạc quan có vẻ ổn hơn là vô tư, vô tư nghe tàn nhẫn lắm )

    nhiều khi, con người chỉ tự huyễn hoặc lên những khổ đau.


    nên

    tất cả rồi nhẹ nhàng

    như những ngày xưa