Pages

    8/28/10

    tự nhiên


    tự nhiên ngu ngơ khi chợt tin thật nhiều vào số phận
    lẽ nào lại thế
    sống càng dài cũng là hạnh phúc
    nhưng lại sợ, cô đơn đến không chịu nổi
    thì làm sao

    biết làm sao bây giờ
    Saigon mưa cả buổi chiều
    mưa lớn, nước ngập đường
    và rồi
    tình cũng lãng quên

    tự nhiên
    muốn khóc

    khóc
    cho lạc lõng những tháng ngày

    cô đơn cũng đẹp
    và cũng buồn

    8/20/10

    những giấc mơ (4)


    tôi sợ những giấc mơ nửa đêm

    đêm

    thà là tiếng khóc

    đừng

    đừng thổn thức

    kêu la

    có bao giờ

    đêm là bình yên


    giấc mơ

    bao giờ cũng bí hiểm

    đã yên rồi

    đã yên rồi

    những triền miên rã nát


    lặng trôi

    làm sao biết được giấc mơ về đâu

    đến từ đâu

    để thả vào quên lãng


    đêm và quên lãng

    sợ đêm và quên lãng

    8/17/10

    khác nhau


    chúng ta khác nhau

    mỗi người sống riêng cho một số phận

    có chăng, những quãng đời rời rạc nhau

    đến rồi sẽ ra đi

    không điều gì ở lại, không điều gì cả

    Saigon mặc định chẳng có mùa thu, chỉ tâm tưởng con người tự lừa dối

    làm gì có câu hát bờ vai quán nhỏ như người nghệ sỹ nào đã viết

    tất cả là hư không

    ừ, là hư không

    biết tự chấp nhận trong sáng suốt đớn đau thì cũng tạm ổn để xuôi theo một định mệnh do chính bản thân tạo ra

    có lẽ như thế gọi là ổn

    đã lục tung ký ức để nhớ lại lời biện minh an ủi của bạn

    rằng " chẳng thể nào chung chạ giữa chợ và nhà thờ " là sai

    nơi thánh đường

    nơi mua bán những buồn vui

    nhưng rồi, có làm sao

    chẳng làm sao

    trả lại Bắt trẻ đồng xanh

    trả lại Người tình Sputnik

    trả lại Sông Côn mùa lũ

    trả lại Đường còn dài con dài

    trả lại Và khi tro bụi

    và riêng người ánh mắt xa xăm

    chẳng thể nào

    như hôm nay

    giao mùa hay gữa mùa chẳng ai biết

    chỉ biết ngày lặng gió

    nắng và nắng

    cơn sốt đến từ sớm mai, âm ỉ

    và mồ hôi cứ ứa ra bên bán quán nước vỉa hè

    huyên thuyên nói, huyên thuyên cười

    và lặng lẽ đớn đau

    lại trở về những trưa ngược đường gió nóng

    để biết bên mình chỉ có mình

    chỉ có mình mà thôi

    ai có chọn cho ai những im lặng

    ai có gửi cho ai những nụ cười

    chẳng qua là cố tình che lấp những khoảng bất khả xâm phạm

    đớn đau hay hạnh phúc cũng như nhau cả

    chỉ có ta và bạn

    khác nhau

    những sợi dây vô hình khác nhau

    thì ước mơ làm gì một phút giây hạnh ngộ

    ta sống trong ta

    bạn sống trong bạn

    làm sao, làm sao có nhau