
lại một người nữa bỏ Saigon, cũng đúng thôi, vì học hành, cuộc sống thì vào
nếu có gắn bó điều gì đó, thì ở lại, còn không..
người ta mất bao năm để theo đuổi giấc mơ, và một khi may mắn đến, thì sẽ trở về
ai ra đi mà không muốn trở về
nằm bên mẹ - quê hương, ngồi bên ba - cội nguồn
để được thấm đẫm yêu thương
từ bao giờ, gắn bó với thành phố này
chẳng vì nỗi niềm, chẳng vì đắm say
có lẽ, vì ta phải sống
ở đâu, Hoian hay Saigon, cũng những chiều một mình, những đêm thầm thì một mình và những buổi sáng, những con đường quen, những con sóng một mình
thì có làm sao
hình như, tất cả đã về hết
hình như, cuộc sống luôn phải thử thách từng người tự sống, tự an ủi, tự cảm thông với chính mình
rồi ngày qua, đó hiển nhiên là niềm vui
hoa tử vi đã nở, mùa hè đã đến và rồi sẽ qua đi, một cành phượng quê nhà cũng làm ta nhớ
dẫu biết, nỗi nhớ nào cũng thành kỷ niệm, cũng biết nằm yên
nhưng sao ..
thế rồi, ở lại, ta là người ở lại
bởi cuộc sống phải thế, như định mệnh phải thế, rằng một mình chính là điều quen thuộc
như nụ cười quen thuộc
không hẳn cười đã là vui, không hẳn khóc đã là yếu đuối
như câu nói từ lâu, rằng sống là cuộc hành trình
một cuộc hành trình, đơn giản, giản đơn nhưng đầy những điều phải làm ta khóc cười
thế rồi, ta sẽ sống, dù thế nào đi nữa
bởi hạnh phúc hay niềm đau, đã đến hay chưa đến nhưng chắc chắn rồi qua đi
ta mạnh mẽ hơn giữa cuộc đời này
cuộc sống mệt mỏi và tất cả phải quay cuồng
ừ thì, tình yêu sẽ chẳng dễ dàng
tình yêu, một điều quý giá và xa lạ
hay chưa bao giờ đến
hay quá lạc lõng đến nỗi không nhận ra
đành thôi, trốn mình đâu đó
trong những bài hát nhớ quên, bên những câu chuyện khóc cười
để cảm thấy bình yên