
có một ngày nào gọi là sung sướng chưa, rồi hôm nay bác ra đi, người đàn bà mà chúng tôi ( những người hàng xóm láng giềng) thường gọi Anh Hùng Lao Động.
sự biến đổi rất nhiều ở những nơi mà đồng tiền thay đổi chóng mặt.
đến bao giờ thì con người hết bon chen và sống một cuộc sống thật nhẹ nhàng, để mãi mãi bình yên, đừng bao giờ hỗn loạn
từ bao lâu rồi tôi e ngại cả những giấc mơ, không dám đọc tiếp " xứ sở diệu kỳ ... ", chắc tôi sợ sẽ đi đến cuối cùng của những giấc mơ.
ban ngày, mỗi người có thể đã sống rất thật
thế khi những gào thét, quẫy đạp trong những giấc mơ, rồi òa lên khóc, rồi cười khùng khục
là gì ?
là một khoảng khoắc nào của giấc mơ ?
hoặc
chỉ nằm yên nhắm mắt, chuông cửa reo liên hồi, tôi nằm yên và trôi vào một thế giới khác, cũng thật như chính cuộc sống này, cũng vằng vặc nhớ nhung, nhưng tôi biết đó không phải là giấc mơ
suy cho cùng, giấc mơ có lẽ là ước mơ được sống hoặc nỗi ám ảnh mà con người ta phải trải qua dù đêm hay ngày
thế là khi về xóm đã sẽ không chào một người, không còn hỏi " bác Hai, lá gai bây giờ mấy tiền một ký ", và cũng như 7-8 năm về trước, thím Bảy, anh Mười, bác Ba .. tất cả đã đi thực hiện giấc mơ ( là giấc mơ ) ừ, là giấc mơ đẹp
bỏ quên những lo toan bộn bề bon chen buồn khổ của cuộc sống ngày thường
quên tất cả đi, ừ quên tất cả đi
để giấc mơ nào cũng chỉ nhoẻn miệng cười
để bình yên bình yên những bình yên chỉ có bình yên