
như hôm nay, lang thang gần 40 cây số
lại con đường xưa, buổi trưa lặng gió
con đường, đã hơn đôi bàn tay qua lại
đêm nhập nhòa, sáng tinh tươm hay trưa yên tĩnh
vẫn cảm giác đó. trống rỗng đến hư không
ai đó từng nói, sẽ ngồi bên bờ sông ngắm gió
còn hôm nay, lặng im giữa nao nao tiếng ve mùa hạ
tự hỏi lòng " tiếng gì nghe quen mà lạ đến ray rứt ? "
chẳng lẽ chưa bao giờ nghe ve kêu
nao nao, inh ỏi .. lòng ta giữa chốn bình yên
sân chùa buổi trưa, sau cơn mưa rào đầu hạ.
những ngày mỏi mệt, giấc mơ hay ký ức cũng hoang mang
bạn hỏi tôi: nỗi đau đến, nỗi đau đi, nỗi đau lại đến. Vậy nỗi đau có màu gì ?
từ lâu rồi, tôi định nghĩa cho mình nôĩ đau màu xám sáng, và tôi quen thuộc nó
chỉ đơn giản, nó là một góc nhìn khác của hạnh phúc
như sự dối lừa của những lời khuyên rằng hãy nhìn đời qua lăng kính màu hồng
giản đơn, là có nỗi niềm nào, cũng được gọi tên hạnh phúc
giống nhau cả thôi bạn à, hãy cảm ơn những quãng đường gặp nhau
rồi qua đi
cứ thế qua đi
món quà hạnh phúc
âm thanh trưa lắng đọng vào đêm
cây bàng đã chết sau khi bị rọc vỏ
bầy chim sẻ vẫn ghé sân vào mỗi chiều
nghĩ suy vẫn về sau những âu lo
ánh mắt hay nụ cười đã thoáng nghĩa xa xăm
hãy tự ghi tiếp trong những điều đã nhớ
rằng tình yêu, dẫu thoáng qua cũng đẹp đến mơ hồ