- tết này chị không về sao?
- không ạ, cứ hai năm mới về một lần, cả đi về mất năm ngày rồi mà khi vào lại mất chỗ đứng
+ chị hay đứng chỗ này về quê luôn rồi hả ?
+ năm nay chị ấy về từ mồng 10 chú ạ.
tết đến, mong muốn về với những quây quần, ấm cúng.
những điều tưởng như rất đổi bình thường. thật đấy, rất đổi bình thường.
--------------------------------------------------------------------------
trên chuyến tàu băng trong đêm những ngày xa ấy, vẫn có những ánh đèn đưa tiễn thay cho những vẫy tay, để biết một người ngồi trên tàu trong lần hiếm hoi đó vẫn bớt cô đơn
như đêm nay, gió đã nhiều lắm, hay tại lang thang, chắc do gió nhiều.
những con đường thân quen, bất chợt bắt gặp ánh đèn đưa tiễn, thì những ký ức lại hiện lên
dẫu cũng là bình thường, như giấc mơ đã qua, thì cớ sao lòng lại thổn thức
rồi cũng tan mà
không có đánh đổi nào cả
lòng phải thật bình yên.
đắm say cũng nhói đau, đắm say cũng mang u buồn, thôi mà, ai cũng một lần muốn khóc.
vẫn chưa giải quyết được điều gì, tất cả hãy chìm sâu như giấc ngủ trẻ thơ
tôi ơi
tôi ơi
một cái ôm
tôi ơi
tự gọi mình trong đêm cũng là một phương pháp làm lành với ký ức
ngày xưa, liệu có ai đó tự biết ôm mình để siết chặt cô đơn
ừ, siết chết cô đơn.
thế ai sẽ nghe mình thì thầm.
ai sẽ nghe ký ức thì thầm.
đêm vẫn đêm. yên lặng. gió vẫn vu vơ.
không có một nỗi nhớ nào cả ( nỗi nhớ khác ký ức, trong lúc này )
rồi đêm lại trôi, như gió
tôi ở lại, ký ức đâu rồi
nỗi nhớ đâu rồi
cô đơn đâu rồi
lang thang, đèn đường một dãy ..
đâu đó, còi từ xe lửa sắp cắt ngang
một cánh tay giơ lên, ánh đèn đưa tiễn ..