Pages

    2/4/10

    lan man chạy dọc đường quen


    - tết này chị không về sao?
    - không ạ, cứ hai năm mới về một lần, cả đi về mất năm ngày rồi mà khi vào lại mất chỗ đứng
    + chị hay đứng chỗ này về quê luôn rồi hả ?
    + năm nay chị ấy về từ mồng 10 chú ạ.

    tết đến, mong muốn về với những quây quần, ấm cúng.
    những điều tưởng như rất đổi bình thường. thật đấy, rất đổi bình thường.

    --------------------------------------------------------------------------
    trên chuyến tàu băng trong đêm những ngày xa ấy, vẫn có những ánh đèn đưa tiễn thay cho những vẫy tay, để biết một người ngồi trên tàu trong lần hiếm hoi đó vẫn bớt cô đơn
    như đêm nay, gió đã nhiều lắm, hay tại lang thang, chắc do gió nhiều.
    những con đường thân quen, bất chợt bắt gặp ánh đèn đưa tiễn, thì những ký ức lại hiện lên
    dẫu cũng là bình thường, như giấc mơ đã qua, thì cớ sao lòng lại thổn thức
    rồi cũng tan mà
    không có đánh đổi nào cả
    lòng phải thật bình yên.

    đắm say cũng nhói đau, đắm say cũng mang u buồn, thôi mà, ai cũng một lần muốn khóc.
    vẫn chưa giải quyết được điều gì, tất cả hãy chìm sâu như giấc ngủ trẻ thơ
    tôi ơi
    tôi ơi
    một cái ôm
    tôi ơi
    tự gọi mình trong đêm cũng là một phương pháp làm lành với ký ức
    ngày xưa, liệu có ai đó tự biết ôm mình để siết chặt cô đơn
    ừ, siết chết cô đơn.
    thế ai sẽ nghe mình thì thầm.
    ai sẽ nghe ký ức thì thầm.

    đêm vẫn đêm. yên lặng. gió vẫn vu vơ.
    không có một nỗi nhớ nào cả ( nỗi nhớ khác ký ức, trong lúc này )
    rồi đêm lại trôi, như gió
    tôi ở lại, ký ức đâu rồi
    nỗi nhớ đâu rồi
    cô đơn đâu rồi

    lang thang, đèn đường một dãy ..
    đâu đó, còi từ xe lửa sắp cắt ngang
    một cánh tay giơ lên, ánh đèn đưa tiễn ..

    1/29/10

    thường thì


    được một chút rồi
    thì ta sẽ dễ buông lơi
    xa xa thôi
    thì ổn cả
    rồi mênh mang trôi.

    1/22/10

    mồng 8 tháng Chạp

    Photobucket

    như dự cảm, ngày rã rời trôi, tôi phải vực dậy sau những gì mỏi mệt.
    rồi mùa đã tan, thời gian này, cơn gió ban chiều, khoảnh khoắc nắng những ngày chuẩn bị Lập Xuân sao nhẹ nhàng trôi, hay lòng tôi chậm rỗi.
    thành phố vẫn thế, đường có lẽ thênh thang hay do ánh mắt nhìn rộng mở
    không phải là bình yên, chắc từ những nụ cười làm nên tất cả
    rồi cũng chọn cho mình những điều thuộc về mình
    một khi, trong chiếc hộp ý nghĩ kỳ diệu luôn chứa điều gì đó, tạm đặt tên là Niềm Tin, thì tôi cũng thấy lòng bớt ì ạch

    bỏ qua những vụn vặt nhói đau, lắng gạn những niềm buồn quen thuộc
    ký ức sẽ dần trở thành ngoan ngoãn khi những ám ảnh đã chịu nằm yên, đã thôi vẫy vùng
    " tỉnh ra thấy mình lênh đênh"* - câu hát của Việt Anh trong phim " giấc mơ cổ tích " cũng được thấu hiểu khi lắng nghe, khi miên man trong cảm xúc.

    những vòng tròn cứ quay rồi gặp nhau, dòng chảy nào rồi cũng về biển lớn
    " biển xô sóng trào "* nơi cửa biển, trong tầm mắt là hải âu chao liệng, xa xa là đảo, nằm đấy đã bao đời và chắc chắn cũng mang theo điều gì đó thân quen với tất cả, có lẽ cũng chấp nhận thân quen với tôi
    đấy, Niềm Tin

    rồi, một khoảng thời gian tròn đầy sẽ đến, nào.. " ngoan một tí đi "# ..

    -------------------------------------------------------------------------
    *: câu hát của NS Việt Anh
    #: lời khuyên của Bé MA ( Minh Anh HN )