bình yên
10/8/11
3/19/11
lại bắt đầu những cơn mưa

trời đã chuyển âm u từ mấy ngày nay, nắng cũng rất nắng và hình như cũng sắp mưa. không lâu nữa mùa mưa sẽ bắt đầu, nước rồi sẽ ngập lai láng các con đường ngõ hẽm, rồi người và xe sẽ hì hục lội nước
băng đi như chẳng hề có cơn mưa nào
vẫn còn được người ta gọi là mưa trái mùa nhưng tôi không nghĩ thế
là mưa đầu mùa
và mưa bây giờ dai dẳng như mưa miền Trung
chỉ mưa thôi
mà lòng người quạnh vắng
cho giấc ngủ níu dài thêm một chút
có đêm qua thật dài
nhưng trưa nay lại không ngủ được, chỉ ngồi bần thần nhìn màn hình máy tính
và nghĩ về sự ngây thơ
là cái quý giá nhất của con người
ai đó mặc nhiên yêu chân tình, mặc nhiên sống chân thành
thì có gì mà đắn đo
cứ như mưa thôi
cuốn trôi
thờ ơ hay nồng nhiệt cuốn trôi
sẽ chẳng còn lại gì cả, như sau cơn mưa, rồi cũng qua
như con người
rồi cũng lặng lẽ qua
3/14/11
chỉ là

muốn nghe Thanh Phong hát " chỉ là mùa thu rơi " trên đường thành phố này đầy gió trong cơn ho sặc sụa
muốn nghe Lan Hương hát " biển đã chết sau rất nhiều nghĩ suy " để biết lòng mình có bao giờ lắng lại
thôi thì, có gì đâu công phu
lúc nào cũng chỉ là vai diễn tồi
không thể khác được
như bình thường và tầm thường.
rồi lãng quên.
3/5/11
"thôi giã từ cơn mê cuối mùa"

cũng có những ngày cười vui để thấy lòng nhẹ dịu
và cứ thế, nuôi nấng cho những ngày sắp tới
những giấc mơ ít nhiều đắm say, dẫu chẳng dễ dàng gì
con người, nhiều khi chỉ cần những nụ cười
mà thôi
hạnh phúc giản đơn theo suy nghĩ
khoảnh khắc cũng rưng rưng như khi người ta bước sang một trang đời khác
như chắc rằng
ai cũng phải lớn lên
và hành trang
chắc chắn, nhiều khác nhau
nên, ai rồi cũng phải cười để sống
vai diễn nào trong đời cũng đã là mặc định
khóc cười cũng mặc định
đừng đòi hỏi ai phải giống ai, ai phải sống vì ai, ai phải thương yêu đền đáp ai
khắt khe với cuộc sống cũng chỉ làm đau nhau mà thôi
nên, bước đường rồi sẽ khác nhau
nối dài những chập chờn giấc ngủ
thêm chập chờn hoang mang
rồi hoảng loạn trong vô vàn âm thanh ồn ào chồnng chất lặng im
để một khi, thành một người quá tỉnh táo đến thờ ơ
rồi biết mình chẳng thể
cười thì có khó gì
khóc thì có khó gì
chỉ còn mỗi lặng im tâm tưởng
chỉ còn mỗi lặng im
" nắng vàng, em đi đâu mà vội .."
ít nhiều nắng người ta cũng thấy vui.
rồi mưa, người ta cũng thấy vui
sao không có cái nắng cháy da những ngày hè miền Trung để buổi buôn bán kiếm lấy những đồng tiền lẻ vun đắp hạnh phúc
sao không có cái mưa chạy băng đi trong đêm không kịp vút mặt để biết thêm vì lý do gì mà người ta lại chọn thành phố không từ trong mơ mà sống
vẫn còn những người đi tìm mưa nắng, rằng nào rằng nào buồn hơn
nghĩa lý gì khi những vô tình con người lạc nhau, như ánh mắt nhìn một người xa lạ
để mãi mãi là xa lạ
là xa lạ
còn điều ước gì cho mãi mãi, khi mãi mãi chỉ là từ mà người ta trấn an nhau
sự an ủi nhiều khi có hơn một ánh mắt đâm ngang những gì đã vốn đã mỏng manh
nên thôi
cứ chọn những ngày qua là những ngày sắp tới
khác nhau mà thôi
mãi mãi khác nhau mà thôi
để rồi sà vào lòng mẹ nghe bình yên
để rồi cùng ba lang thang buổi sáng nhắc nhớ về những ngày xưa
là bây giờ
là bây giờ
còn ngoài kia, thì có gì đâu
có gì đâu
làm gì có mà đợi mà chờ