Pages

    12/6/10

    như là vô cùng


    những ngày này, cứ tuồn tuột trôi đi, hư vô
    không còn kỷ niệm hay giấc mơ nào ấp ủ
    biết buồn hay nên vui
    hay sống những khoảnh khắc bình thường như thế
    và như thế hư vô

    một khi không còn điều gì để níu giữ
    không có một cuộc hẹn nào giữa cuộc đời này, thì người ta vẫn sống đấy thôi
    dùng từ " giá như " để cuối cùng đọng lại điềi gì trong ý nghĩ
    để rồi được nhớ rằng mình còn có thể đắm say

    những từ ngữ cuối cùng chỉ còn là sáo rỗng
    những con người đến rồi mùa trôi qua, chắc chắn người sẽ ra đi
    còn ta, ta cứ tiếp tục e ngại chính mình, điều này đồng nghĩa với hoài nghi cuộc sống
    bao năm rồi, khát vọng chắp vá ước mơ
    để nhiều khi, thấy mình hoang vắng, hoang mang, hoang dại rồi thành .. hoang tưởng lúc nào không biết
    cô bạn ngày nào nói, mơ hoài khó được vỹ nhân, thôi đành tập chơi vỹ cầm
    cũng là một lý lẽ cho cuộc sống

    người ta sống - còn sống khi có một cái gì đó, một nhỏ nhoi gì đó để mà hướng tới, để mà bấu víu, để mà thấy bình yên, để cảm thấy mình tồn tại hiển nhiên cùng tất cả
    nhưng
    cũng có người, sống - rất giản đơn là không thể chết
    cuộc hành trình trả nợ chưa bao giờ dứt, và người ta còn quá nhiều nhân duyên giữa chốn này

    rồi ai có biết thương ai, rồi ai có biết yêu ai
    hay như những giấc mơ chập chờn ký ức, ám ảnh một phút giây nào đó
    rồi chỉ là trở lại trong một căn phòng trắng, những lời nói không rõ, những gương mặt cười thân khóc lạ hay chỉ là 1 khung hình chợt lóa trên 1/25 giây trước khi bừng tỉnh
    rồi hỏi, đây là đâu, là thành phố ước mơ hay thành phố chạy theo giấc mơ

    cuối cùng, ngày rã rời trôi
    chia sẽ một điều gì, một câu hát, một đoạn thơ hay một tâm tình nông nổi cũng trở nên quá khó khăn
    để rồi, muốn gào lên
    dễ dàng gì mà đắm say
    rồi,
    ....
    như là vô cùng

    12/3/10

    tháng mười hai

    mới đó mà đã là tháng Mười Hai, những ngày nối đuôi nhau

    hai năm rồi, tháng Mười Hai của lần đọc câu thơ rằng

    [ hoa sa-lem cắm trong bình đêm qua đã chết, nửa đêm nghe Natking Cole và đọc Haruki

    rồi muốn òa lên khóc như đứa trẻ ]

    chúng ta, ai cũng ước mơ một lần òa khóc, như đứa trẻ

    nhưng cuộc sống lẽ nào bình lặng thế

    ừ thì em đã va vào tôi, trong những câu mà em kể say mê trong bài thơ Vườn - Ý Nhi mà Phú Quang phố nhạc

    " em muốn trốn sâu vào sự bình yên, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh"

    năm đó cũng tháng 12

    em muốn ôm tôi nhưng không thể, có gì đó muốn ngăn lại

    chắc để dành cho ngày trôi

    rồi vẫn cái tháng mà người ta đã quen gọi là mùa đông, em nhìn tôi trong tiếng piano dưới lầu quán Cõi Riêng đang vang lên khúc nhạc

    mà chúng tôi quá thuộc lời

    " làm sao về được mùa đông, dòng sông đôi bờ cát trắng .."

    thế rồi, những đam mê trong " Và khi tro bụi " được em kể từ đâu đến cuối cho tôi nghe

    ngày ấy, có mấy xa xôi cũng gần

    những tin nhắn dấu chấm thế nào cũng được em nhớ

    rồi, mùa đông chưa hết

    rồi, không lần nào tôi ghé lại Cõi riêng

    cafe một mình đồng nghĩa với sợ hãi

    thế rồi có nhớ quán Quỳ cũng có lần mấy anh chị Đà Lạt hát " mùa thu, cây cầu đã gãy

    nhưng

    cafe một mình đồng nghĩa đớn đau

    mùa đông năm nào ở lại cùng tháng Mười Hai



    một năm rồi, tháng Mười Hai lại đến, từ sau một lần làm quen

    chọn lựa để chấp nhận đã làm tôi hạnh phúc, dù đó là cảm giác của riêng mình

    tôi thích nghe Ngọc Lan hát từ sau tháng Mười Hai

    thế rồi, cứ ngỡ người đã đến và sẽ ở lại

    và tự nhiên tôi thấy mình vui, vì còn cảm thấy không trôi như vô cùng ý nghĩ

    " sao chưa gặp một lần, mà nghe tình thật gần, sao chưa được một lần, gọi tên người thì thầm"

    rồi, cái ánh mắt lần đầu tiên bắt gặp cũng nhớ mãi

    rồi, câu nói " xong rồi đó ... " cũng nhớ mãi

    rồi, gương mặt cười đâu đó , cũng nhớ mãi

    người có mở một đoạn nhạc cắt một bài hát làm nhạc chuông

    là Thủy Tiên, là một đoạn nhạc của Quốc Bảo

    đâu đó niềm vui

    một buổi sáng Chủ Nhật nắng của Sài Gòn đã ở lại. mãi mãi

    nhưng những lặng im bình thường cứ thế

    những mêng mang còn mãi

    và dễ phôi phai

    tôi thiếu quá nhiều đắm say, thiếu quá nhiều tự tin để có thể bước qua ánh mắt khó chịu của một ai đó

    hình như tôi sợ

    dẫu biết. tình của mình không thế

    dẫu biết. rồi sẽ xa

    cũng lâu lắm rồi. không còn uống cafe sữa đá

    không một lần đủ tự tin để ghé lại V. hay E. để được ngồi lặng im nhìn ánh nến, để nhớ lại rằng " thay đổi một chút sẽ tốt hơn "

    tình chưa gặp tưởng gần, tình chưa gần đã chết

    bất giác nhớ lại một đêm tháng 12 nào đó. ngồi ở Fig mà nhắn tin, rằng sẽ mang cho người chút hương trầm rồi đem ra gởi theo cho gió

    cũng chẳng còn ai hỏi han học hành thế nào, đang đọc sách gì

    cũng chẳng còn ai vui đùa về chuyện xung quanh



    thôi thì, giữ làm kỷ niệm

    biết là, không phải dễ dàng gì mà được ngồi im lặng bên nhau

    không có ra đi, cũng chẳng có trở về nào là ý nghĩa

    chưa một cái nắm tay, chưa một lần hạnh ngộ

    dễ dàng gì mà đắm say



    đường về, rồi chẳng muốn có một đóa hồng vàng nào nữa

    những câu chuyện của Haruki, những câu chuyện của Nguyễn Ngọc Tư hay Guillaume Musso chắc khi đọc sẽ ngại ngần

    cũng như mỗi lần uống cafe sữa đá thì lại mênh mang

    nào có gì đâu mà đổ thừa số phận



    dễ dàng gì mà đắng say

    có gì vui mà cười

    có gì đâu mà khóc



    thôi thì, nghe lại Tre xanh ru

    để biết ngày còn trôi mãi

    " Nắng có thương người tóc phai màu

    Xin nắng đừng về giữa trưa hè

    Mưa có thương người mắt hoen lệ

    Mưa nhớ bay xa bay xa



    Mưa nhớ ai mưa buồn không ngừng rơi

    Mây cũng theo người xa

    Cây héo khô vì nắng buồn trưa nay

    Tình ai còn nơi đây




    Gió có thương người áo phai màu

    Xin gió căng buồm gió đưa thuyền

    Cây có buồn vì lá xa rời

    Cây nhớ vươn cao xanh tươi




    Ai đã xa còn nhớ con đường

    Có dấu chân người lúc đi về

    Ai có thương về chốn quê nhà

    Câu hát ru, tre xanh ru "