Pages

    9/22/10

    có lẽ


    rốt cuộc rồi, như dự cảm

    tất cả là hư không

    em trở về, quay quắt lẻ loi

    vô nghĩa cả nỗi buồn

    9/18/10

    liêu xiêu


    trời mưa, rồi ngưng, rồi lại mưa. thời tiết cuối mùa thành phố này khó hiểu

    hủy các cuộc hẹn, và người như rỗng rỗng không diễn tả được

    cuộc hẹn lâu ngày nhanh kết thúc

    lang thang, đến quán nước vỉa hè bồn hoa quen thuộc

    một ly cam, vài điếu thuốc

    nhìn thành phố quen thuộc của đêm

    thành phố đêm nay không sương giăng, những ồn ào sao xa lạ, hay lòng ta đang rỗng

    đợi chờ tin nhắn

    và biết rằng người đang buồn

    chẳng biết thế nào, chỉ biết im lặng

    " hug "

    xin cảm ơn đời vì những sẽ chia, nếu không biết bám víu vào đâu mà sống


    hơn một lần, tôi đã biết chấp nhận lặng im và biến mất

    để cho ai đó chọn lựa thật kỹ càng

    bởi, tất cả chỉ là ngộ nhận, và tôi nên hiểu ra càng sớm càng tốt.


    ngày hôm nay, sinh nhật Thùy Dung, mà đến trưa mới biết hôm nay là ngày 18.

    ngày hôm nay, trống rỗng cả nghĩ suy

    chỉ biết

    đâu đó, mình được yêu thương, dù một chút

    cũng là hạnh phúc


    gác lại những nỗi buồn cho những ngày khác

    bởi không thể khác được

    đừng nói câu một mình sáo rỗng, đắng lắm.

    9/15/10

    ngày hôm qua


    trong đầu là câu thơ của CGĐL mà anh Hankoo đăng trên fb. quên đem dây phone nên chẳng nghe nhạc dc, sau khi đưa CMT cho bảo vệ tôi đi tìm phân xưởng C4 trong TCG. gặp người tên T có đuôi dt 977 để giải quyết công việc.

    tôi đến TCG lần đầu năm 19 tuổi với tư cách khách hàng mua bán. được mở cửa, rót nước, ngồi phòng lạnh, tiếp đón chu đáo.

    lần này, tôi đến liên hệ với tư cách đối tác làm ăn 3 bên. H -- TV -- TC.

    tôi hỏi C4 ở đâu, bảo vệ lơ ngơ chẳng biết là tôi nói tiếng Việt hay tiếng Anh, chắc những nhàn hạ của của cuộc sống đã làm người ta ngẩn ngơ đi một chút, có chăng đó cũng là điều bình thường.

    tôi đi thẳng vào trong, con đường chính rộng, tôi thấy 1 kho mà tôi dự đoán chắc gần nơi mình cần đến, tôi hỏi 1 bác đứng tuổi, và bác chỉ tôi đường đi rất tận tình.

    tôi đi thẳng, xe nâng chạy từ phía sau ko bóp còi, chỉ chạy vừa phải và nghe ầm ầm, tôi đi sát vào trong những dãy nhà lớn, được sơn màu sáng nhưng đã cũ.

    tôi rẽ phải, dưới đường có vạch kẽ vàng, không gian im ắng trừ khi có xe tải hay xe nâng chạy qua

    hình như, ai cũng có công việc của mình [ kiểu rất Saigon ]

    còn có những cây dừa và cây điệp đang trổ bông

    tôi dt lần 2 cho anh T

    lấy dt ra tôi nhận dc tin nhắn của A

    chỉ kịp nt lại " sướng vậy "

    và lại đi tiếp

    Vân gọi dt hỏi sắp trang brochure

    vừa đi vừa trả lời

    hỏi thêm 2 người đến được phòng GĐ Kỹ thuật

    dt lần 3 cho anh T

    đi theo chị áo vàng

    trở ra 1/3 con đường 1km mới vào

    lên 3-4 lần cây thang tối

    đi gặp anh L

    ra cầu thang tối, gặp 2 anh công nhân

    đợi em 2 phút anh nhé

    đứng tại cầu thang

    nhìn thấy bảng cấm quay phim, chụp hình

    Hoàng Anh gọi rủ đi cafe, trả lời đang bận ..

    rồi lại nhớ về note của Thùy Dung

    rồi nghĩ về cung Xử Nữ

    nghĩ rất nhiều

    nghĩ về câu " những nỗi buồn chạm đất lăn đi "

    nhớ câu chuyện Watanabe đi thăm Naoko

    cũng thân thuộc như con đường mình vừa đi qua, những chiếc xe đạp nội bộ của ai đó đang để bên đường

    rồi cũng giải quyết xong việc

    ung dung, đi theo anh L ra phòng GĐKT

    anh ta nhìn với ánh mắt kiểu như sao tôi lại ở công việc này

    nào có dễ lựa chọn

    và tôi cũng - đã - lựa - chọn cho 7 năm dài với kiểu như không có nhữngc âu hỏi tại sao.

    rồi xác nhận

    rồi quên 1 thứ để ra trên tay vừa ngắt 1 hoa điệp vàng năm cánh

    rồi trở vào

    tổng con đường dài gần 5 cây số, tôi lang thang, với não trái nghĩ về công việc, não phải nghĩ về giấc mơ, trái tim nghĩ về tin nhắn, ánh mắt vẫn nhìn con đường dưới chân và hoa điệp vàng kẹp giữa tay đeo nhấn [ ngón giữa và áp út ]

    rồi ra, lấy CMT và trở về

    mới thấy tin nhắn của Wa, của A, của chị Như

    ừ thì, sáng nay, một buổi sáng như thế trôi qua

    tất cả còn quá xa vời