Pages

    2/27/10

    lan man - 1


    nếu quả thật cuộc đời rồi sẽ hư vô, thì con người có nên sống.
    hay chỉ mong để lại, một chút gì đó trong những cơn gió, những cơn gió vô tình.
    SG nắng cháy, cây bàng lá xanh lá đỏ trơ trơ dưới nắng
    có những tương phản khiến người ta phải lựa chọn
    cũng có những tương đồng khiến người ta phải lựa chọn
    trên một cây bàng mùa này, trên cành, người ta sẽ chọn lá xanh hay lá đỏ làm chủ bức tranh
    tôi chọn khoảng không
    chỉ vì tôi không biết đâu là đâu.
    trong bộ phim " Tây du ký " tôi hay coi thì có câu người ta hay hỏi Đường Tăng Trần Huyền Trang: " NGƯỜI từ đâu đến và sẽ đi về đâu ? "
    câu hỏi đó vang vọng
    ừ, người từ đâu đến và sẽ đi về đâu ?
    có lẽ câu trả lời đã quá quen thuộc
    với tôi, lựa chọn câu trả lời trọn vẹn quả thật khó khăn
    như chọn lá xanh hay chọn lá đỏ
    hay chọn chính những giấc mơ của chính mình sẽ sống, sẽ bước đi.
    vậy mà, giữa SG nắng cháy những ngày đầu năm âm lịch mới
    SG quay cuồng, để có thể đắm mình vào ước mơ vào một ngày nào đó

    lá bàng, đến từ màu xanh và sẽ đi về màu đỏ
    hoa phù dung, đến từ màu trắng và sẽ đi về màu hồng thẫm
    đó cũng là sự lựa chọn của lá, của hoa
    còn con người, chắc quá khó khăn

    giữa nước mắt và nụ cười, ta sẽ chọn
    giữa nụ cười và hân hoan, ta sẽ chọn
    hân hoan trong nước mắt, đấy, hân hoan trong nước mắt
    mãi không chọn là nụ cười trong nụ cười
    bởi
    đôi khi, nụ cười trong nụ cười chỉ để che lấp những khoảng không.

    2/18/10

    hoang vắng


    là cảm giác của tôi, những ngày lộng gió
    lòng hỗn loạn, nghĩ gì và nghĩ gì
    muốn ngủ, muốn tan đi
    thèm khóc.
    sao lại như thế, chẳng tại sao cả
    nên cười
    ở đâu đó những niềm vui, sẽ về với ta
    nhé niềm vui, về với ta
    "ô hay, cuộc đời vui vui buồn buồn"

    2/11/10

    lựa chọn mùa xuân ?


    điều đó có được không, khi mùa xuân rồi chắc chắc sẽ đến sau những mùa kia, hay đến để bắt đầu những điều mới mẻ
    ngày xưa, tôi cũng nghĩ mùa xuân là điều gì đó sung sướng hoặc tương tự như vậy
    nhưng không, mùa xuân suy cho cùng cũng thật bình thường
    giá như những ngày của các mùa còn lại, người ta sống thật hơn, chân thành hơn, yêu đời hơn, bình lặng hơn thì có một điều chắc chắn xảy ra là mùa xuân sẽ nhẹ nhàng.
    người và vật sẽ đều thêm tuổi mới, tiến sâu tiến xa trên hành trình sống, tiến cạn đến đất và tiến gần đến hư không.
    nhiều khi, cuộc sống của tôi có nhiều sự lựa chọn bắt buộc nên tôi lại phải lựa chọn cả mùa xuân.
    thôi, tôi cứ bình thản đi
    thế, giữa Cơn say -- Giấc mơ
    liệu Mùa Xuân sẽ chọn cái gọi là gì ?

    2/4/10

    lan man chạy dọc đường quen


    - tết này chị không về sao?
    - không ạ, cứ hai năm mới về một lần, cả đi về mất năm ngày rồi mà khi vào lại mất chỗ đứng
    + chị hay đứng chỗ này về quê luôn rồi hả ?
    + năm nay chị ấy về từ mồng 10 chú ạ.

    tết đến, mong muốn về với những quây quần, ấm cúng.
    những điều tưởng như rất đổi bình thường. thật đấy, rất đổi bình thường.

    --------------------------------------------------------------------------
    trên chuyến tàu băng trong đêm những ngày xa ấy, vẫn có những ánh đèn đưa tiễn thay cho những vẫy tay, để biết một người ngồi trên tàu trong lần hiếm hoi đó vẫn bớt cô đơn
    như đêm nay, gió đã nhiều lắm, hay tại lang thang, chắc do gió nhiều.
    những con đường thân quen, bất chợt bắt gặp ánh đèn đưa tiễn, thì những ký ức lại hiện lên
    dẫu cũng là bình thường, như giấc mơ đã qua, thì cớ sao lòng lại thổn thức
    rồi cũng tan mà
    không có đánh đổi nào cả
    lòng phải thật bình yên.

    đắm say cũng nhói đau, đắm say cũng mang u buồn, thôi mà, ai cũng một lần muốn khóc.
    vẫn chưa giải quyết được điều gì, tất cả hãy chìm sâu như giấc ngủ trẻ thơ
    tôi ơi
    tôi ơi
    một cái ôm
    tôi ơi
    tự gọi mình trong đêm cũng là một phương pháp làm lành với ký ức
    ngày xưa, liệu có ai đó tự biết ôm mình để siết chặt cô đơn
    ừ, siết chết cô đơn.
    thế ai sẽ nghe mình thì thầm.
    ai sẽ nghe ký ức thì thầm.

    đêm vẫn đêm. yên lặng. gió vẫn vu vơ.
    không có một nỗi nhớ nào cả ( nỗi nhớ khác ký ức, trong lúc này )
    rồi đêm lại trôi, như gió
    tôi ở lại, ký ức đâu rồi
    nỗi nhớ đâu rồi
    cô đơn đâu rồi

    lang thang, đèn đường một dãy ..
    đâu đó, còi từ xe lửa sắp cắt ngang
    một cánh tay giơ lên, ánh đèn đưa tiễn ..